Ánh trăng màu ngân bạch mông lung bao phủ thành thị, hiện ra màu trắng như tuyết, sạch sẽ mà lại tràn ngập cảm giác uy nghiêm thần thánh, thủ đô của Phong Nguyệt quốc Nguyệt Thành vậy mà giống hệt như Thánh môn Cửu Trọng Môn của Bộ Phong Trần, ai thấy được đều này cũng biết Bộ Phong Trần và Phong Nguyệt quốc không thể không có quan hệ?
Cưỡi trên lưng ngựa một đường đi tới cửa thành bên ngoài Nguyệt Thành, nhìn thấy tường thành màu trắng cao lớn cho dù vào ban đêm cũng đẹp đến mức không thuộc trần gian.
“Oa, thật khá à nha! Đã sớm nghe nói Nguyệt Thành là thành thị đẹp nhất thế gian, hôm nay thấy được mới biết vốn là đúng như vậy.” Lão Bát tán thưởng không thôi nói.
Lúc này cửa thành sớm đã đóng, binh lính thủ thành nhìn thấy xe ngựa tới trước cửa, đứng trên tường hô lên: “Bên ngoài là người phương nào đến đây?”
Lão Nhị cưỡi ngựa tiến lên quát lớn: “Cửu hoàng tử điện hạ hồi cung, mau mở cửa!”
Thì ra Phong Vô Cấu là vị hoàng tử đứng hàng thứ chín, ta cũng cưỡi ngựa cùng bọn lão Nhị song song bên cạnh, chỉ chốc lát sau cửa thành liền mở ra, đoàn người chúng ta chậm rãi đi vào trong thành, trên con đường lớn vắng thưa người trực tiếp đi đến hoàng cung Nguyệt Thành. Khi nhìn thấy hoàng cung, ta không khỏi cảm thán, thật sự giống hệt như cung điện trên tuyết sơn của Bộ Phong Trần nha.
Bộ Phong Trần đã ở trong hoàng cung này sao?
Ha hả — nam nhân kia hẳn là không thể nào nghĩ ra ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616641/quyen-4-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.