Được ông chủ khách điếm cho phép, ba người chúng ta ở lại Hoa Lâm giản.
Lúc chạng vạng, sau khi hưởng thụ đồ ăn ngon, rượu ngon độc đáo của Phong Nguyệt Quốc, lão Bát liền ra ngoài tìm lão Nhị, lão Tứ cũng không biết chạy tới chạy lui ở đâu mất rồi.
Ta trở về phòng pha nước ấm tắm một cái, tẩy sạch phong trần mệt mỏi cả một ngày, lúc ngâm trong nước, làn da bị giữ trong băng không thấy ánh mắt trời suốt một năm lộ ra chút tái nhợt, mơ hồ đủ nhìn thấy kinh mạch màu xanh nhạt dưới làn da, cũng may thân thể không vì bất động thời gian dài mà co rút.
Cửa sổ đóng chặt, ngay cả một tia ánh trăng đều không lọt vào, cũng chỉ có như vậy, ta mới dám cởi quần áo lộ ra lưu quang châu trên cổ.
“Có phải cởi xuống thì tốt hơn không nhỉ?” Vẫn mang trên người cũng không thể đảm bảo vĩnh viễn không thể lưu quang châu thấy ánh sáng, nhưng nếu đem lưu quang châu cất ở một nơi mà người khác không biết, hẳn là tốt hơn.
Nghĩ vậy, ta đưa tay muốn đem lưu quang châu trên cổ lấy xuống, dùng sức kéo vài lần mới phát hiện căn bản không thể kéo đứt sợi tóc màu trắng bạc của Bộ Phong Trần. Sao lại thế này? Nhớ rõ trước kia lấy xuống còn đơn giản lắm mà, sao lúc này kéo hoài kéo mãi mà không được nhờ?
Ta lại dùng sức kéo thêm vài lần, thật sự không được, cuối cùng thậm chí dùng vài phần công lực ngưng tụ lên tay cũng không thể kéo đứt sợi tóc của Bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616637/quyen-4-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.