Cơn mưa nhỏ tí tách rơi, cuốn đi hơi nóng của mặt trời ban ngày, dương liễu hai bên bờ sông uốn cong như thắt lưng người thiếu nữ chậm rãi chải mái tóc đen từng đợt từng đợt.
“Ở trong này nghe một chút.”
“Thu lão đại, bên ngoài mưa rơi rồi.” Con Xuyên Sơn giáp nói.
“Vừa mới cùng Triệu Thành có đem theo ô, ta đi xuống dưới dạo một lát.” Xe ngựa dừng ở bên bờ sông, chiếc ô dán giấy dầu mở ra che được một mảng mưa, đôi giày giẫm lên mặt đất ướt lạnh, gió lạnh quất vào mặt, hết sức lạnh lẽo.
Nhìn mặt đất ướt đẫm nước mưa, ta quay đầu nhìn lại đôi giày còn rất mới dưới chân, ta trở lại trên xe ngựa thay đổi đôi giày hai mươi vạn lạng kia, dù sao cũng là giày, cũng dùng để đi đường, dùng thể giẫm lên, dính một chút nước mưa cũng không sao.
Thời tiết miền Nam, không có mưa thì trời đặc biệt nóng như hỏa lò, nếu có cơn mưa nhỏ kéo đến trời lại lạnh như băng mùa đông.
Hạt mưa tí tách rơi từ trên cao xuống, đọng lại trên bàn tay, một giọt vỡ nát, một giọt ngưng đọng thành vũng nước nhỏ, hình ảnh sắc trời dần dần u ám phản chiếu trong lòng bàn tay, mây đen dày đặc, che đi hàng vạn tia sáng màu vàng, chỉ còn lại một mảnh mây đen.
Chậm rãi bước dọc bờ sông, chịu đựng gió lạnh quất vào mặt, chịu đựng cơn mưa bất chợt phất lên mình.
Con đường ngay dưới chân, con đường này dẫn đến đâu?
Giẫm lên mảnh đất miền Nam đã từng đi qua, không hiểu sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616616/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.