Chạng vạng từ tửu lâu về tới khách điếm, trong lòng rất khó mà không nghĩ đến lời nói của Bộ Phong Trần hôm nay, nếu lão Tứ cùng lão Cửu thật sự cũng tham gia miền Nam võ tuyển, như vậy hai người kia rốt cuộc muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ lão Tứ cùng lão Cửu không cam lòng qua cuộc sống bình thản của người thường, kết quả lại nghe thấy tin tức về võ tuyển lần này liền tính lựa chọn chủ nhân một lần nữa, ở miền Nam tiếp tục cuộc sống?
Không, này không giống.
Với hiểu biết của ta về lão Tứ và lão Cửu, lão Tứ thích đồ cổ, lão Cửu thích uống rượu, hai người này càng thích cuộc sống tiêu diêu tự tại, trước kia ta thường xuyên có thể nghe thấy nguyện vọng của hai người này ở tương lai sau khi về hưu sẽ đi du ngoạn thiên hạ, tìm đủ loại đồ cổ, uống hết rượu ngon của các nơi.
Nếu như làm cho bọn họ buông tha giấc mộng lúc ban đầu một lần nữa trở lại triều đình ngươi lừa ta gạt, cũng không phải là dễ dàng.
Hai người kia đến tột cùng muốn làm cái gì? Vì cái gì cố tình đến tham gia miền Nam võ tuyển chứ?
Trong đầu ta không khỏi hiện ra hình ảnh đêm ấy, nhìn lão Tứ cùng lão Cửu ở ngã tư đường đi hướng tới nơi trăng hoa của Thanh Thành, bọn họ tựa hồ là đi theo một cỗ kiệu, chẳng lẽ là đang tìm người nào hay sao?
“Đã muốn chạng vạng rồi.” Đang một mình suy nghĩ sâu xa, cửa phòng đã bị người ta đẩy ra, quần áo trắng hơn tuyết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616589/quyen-3-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.