Ta còn sống, ta thế nhưng còn sống.
Thân thể giống như muốn rời ra từng mảnh, giống một xác người lỏng lẽo bày ra ở trên giường, không biết chân ở nơi nào, cũng không cảm giác được tay của mình có thể động đậy được không.
“Bộ Phong Trần chết tiệt…” Từ trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn mà trầm thấp, ta hận không thể đem Bộ Phong Trần cắn xé ra thành mảnh nhỏ, tên hỗn đản đó, tên hỗn đản đó cư nhiên dám đối với ta như vậy.
Kết quả từ trong mê man tỉnh lại, Bộ Phong Trần ‘tra tấn’ ta hồi lâu tối hôm qua cũng đã biến mất vô tung vô ảnh (không có chút tung tích),như thế nào lại có loại nam nhân không hề biết liêm sỉ như vậy sống trên đời, lợi dụng men say để làm bậy, sau khi tỉnh lại liền chạy mất!
Cũng không biết ta nằm úp sấp trên giường mơ màng bao lâu, thân thể thật sự bủn rủn vô lực, cũng lười đứng lên, thẳng đến khi mặt trời đứng bóng, ánh nắng cực nóng đã xuyên qua cửa sổ chiếu vào, thanh âm của con Xuyên Sơn Giáp y như thái giám vang lên ở bên ngoài.
“Thu lão đại, còn không mau dậy? Đi ra ăn cơm nào! Ăn cơm nào!” Con Xuyên Sơn Giáp vừa gõ cửa vừa hô.
Đầu choáng váng, chân mềm nhũn, thắt lưng đau, vô lực, không muốn động đậy.
“Thu lão đại, thu lão đại!” Xuyên Sơn Giáp ngu ngốc này còn kêu không ngừng.
Ta bưng kín hai lỗ tai, lui trong chăn ảm đảm bi thương, Sầu Thiên Ca a Sầu Thiên Ca, ngươi đến tột cùng tạo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616582/quyen-3-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.