Mộng xuân không thể rời đi, không thể rời khỏi ta, không thể rời bỏ đi… Hết thảy giống như một giấc mộng điên cuồng, không ngừng lập lại, quanh quẩn trong nơi sâu thẳm của trí nhớ, trong mộng thật nóng, nóng đến mức làm cho người ta muốn xé nát hết thảy mọi vật che phủ trước mắt, trong mộng lại lạnh lẽo, lạnh đến mức làm cho người ta muốn gắt gao ôm chặt nguồn nhiệt duy nhất trước mắt.
Vì sao lại đẩy ta ra? Mặc kệ tới gần như thế nào, tựa hồ luôn bị đẩy ra, nghe không rõ thanh âm bên tai là nói cái gì, thanh âm nghe như xa xôi, phảng phất như đến từ một người ở thế giới thường khiến ta không muốn thân mật.
Ta nghe không được, cũng không muốn nghe ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì, chỉ cần ôm ta, ôm ta là được rồi, ôm chặt đi, dùng hai tay của ngươi gắt gao đem ta sáp nhập vào thân thể của ngươi.
Đúng… giống như hiện tại làm cho ta cảm giác được hơi thở của ngươi, nhiệt độ cơ thể của ngươi, sức mạnh của ngươi, hết thảy của ngươi… Toàn bộ, toàn bộ không hề giữ lại, ở trước mặt ngươi, điên cuồng đánh mất chính mình, quên đi mình là ai, ở trong cực hạn điên cuồng hoàn toàn phóng ra… Nếu đây là mộng thì kia có lẽ là một hồi tưởng làm cho người ta có chút kinh ngạc, kinh ngạc xấu hổ mà lại nhịn không được có chút hưởng thụ.
Nếu hết thảy đều là sự thật, đều đã từng xảy ra, ta làm sao đối mặt, làm thế nào đối mặt với chính mình bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-sinh-nhat-the-nhat-song-nhan/616558/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.