Thuyên Chương vén làn váy bước xuống xa mã quý hiển, nàng hít một hơi nhẹ hương thơm hoa trái Tô Châu. Đây là đất phong ngày trước của Thái tử, hắn hiện tại đến nơi này xử lý chính vụ, nàng cũng vừa kết thúc cầu phúc, liền theo chân thăm thú.
Phủ Nguyên Vương vô cùng rộng lớn, bài trí so với Cấm Thành còn hoa lệ hơn, từ ly trà bé nhỏ đến tấm thảm trải sàn rộng lớn, đều bảo vật quý hiếm nhất. Thuyên Chương mở to mắt hạnh, bĩu môi:
- Không sợ người tố cáo!
Hoàn Nhan Vũ Minh tử y thường phục tay nắm quạt ngọc đứng sau ẩn ẩn ý cười:
- Lời này Công chúa không nên nói ra!
Thuyên Chương phất phất tay, cũng không nhìn lại:
- Hầu gia, ngươi vừa ra khỏi ngục, đã muốn chọc giận bản Công chúa! Mà ngươi cũng đâu còn tước vị!
Hoàn Nhan Vũ Minh nhếch môi không đáp, dẫu sao nàng chính là trân bảo Hoàng đế, có quá đáng hơn cũng không tính là gì. Tuy vậy, Hoàn Nhan Phong Nghi liền thấy chướng mắt, không nặng không nhẹ hừ một tiếng:
- Đừng ngạo mạn nữa, muội tự chọn viện tử thích hợp, đổi y phục gọn gàng, hoàng huynh đưa muội ra ngoài!
Thuyên Chương híp mắt nhìn hai nam nhân đứng sau, nàng cũng không bài xích Hoàn Nhan Vũ Minh, mặc dù toàn bộ triều đình đều cho rằng Thái tử đang nuôi ong tay áo, nhưng trước giờ hoàng huynh nàng thiên phú hơn người, huống hồ hôn sự nàng với Phùng Việt, cũng là gián tiếp nhờ vào người này không xuất binh mới có thể hủy được. Nàng còn muốn cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320902/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.