Tuyết phảng phất rơi, thâm u gió lạnh, nụ cười Triệu Tử Đoạn trong đông phong cao lãnh dị thường, Nguyên Vương vượt ngàn trùng xa xôi đến kinh thành như vậy, ngoại trừ xốc nổi còn có chút tính toán, bất quá những kẻ thân sinh hoàng tộc, không sợ tính toán, chỉ sợ tính toán chưa đủ.
Thái tử hoa lệ triều bào, cửu long thêu trên viền áo sống động như thật, nhưng rồng nơi đâu cũng không so được với chân chính long bào, rồng của Thái tử có đẹp đẽ hơn, cũng là rồng không vuốt. Thái tử tiến ra trước:
- Không được! Xưa nay chưa hề có tiền lệ án đã tuyên liền bị rút lại!
Nguyên Vương phượng mâu cau hẹp, ngạo nghễ nhếch môi, Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt liếc ngang, so với Vĩnh Thành Đế năm đó, Nguyên Vương chiến công không đủ, cũng không được phong Phiêu Kỵ Tướng quân, càng thiếu đi thận trọng, nhưng nhân vô thập toàn, Nguyên Vương lại có loại khí chất bá đạo tự thân tỏa ra, dễ khiến người khác phải choáng ngợp.
- Điện hạ, vốn án đã được tra ra, hung thủ cũng là người khác, nay điện hạ khư khư giết hại trung lương...chắc chắn sẽ sinh đàm tiếu không hay! Đây là người muốn lấy việc công trả thù tư hay...hãm hại công thần?
Thái tử lùi lại một bước, hắn quanh quẩn tìm Dương Quân Nguyệt, chỉ thấy hắn ta đã biến mất. Giờ phút này giữa Đoạn đầu đài mưa tuyết trùng trùng, Thái tử hắn mới nhận ra bản thân đến thời điểm quan trọng lại đơn độc vô cùng:
- Ngươi hàm hồ!
Triệu Tử Đoạn khoanh tay nhìn đích tử ấu tử Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320897/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.