Nguyên Vương Hoàn Nhan Phong Nghi cười gằng, phía trước Phùng Việt cùng binh sĩ đang bị vây hãm khó khăn. Hắn nhìn ra sau, bản thân dẫn hơn năm trăm người, liền dễ dàng tóm được số tàn quân này. Tuy rằng thân không giáp phục, nhưng Nguyên Vương vẫn rút gươm xông giữa đám đông hỗn loạn kia, huyết tinh dần nhuộm đỏ y phục.
Hai bên sườn đồi, nhập nhoạng ánh thép.
Lý Tiên Lạc chậm rãi nhìn tình hình, nụ cười chuyển dần:
- Đợi thêm một khắc nữa!
Hi sinh một ngàn binh để lấy đầu đám tướng lĩnh Đại Quốc, coi như cũng không mấy lỗ vốn. Lý Tiên Lạc lần nữa quan sát, lại thấy thêm một toáng quân xông đến, thâm tâm thoáng hiện thỏa mãn.
- Chuẩn bị phóng tên!
Dốc núi, An Viễn Hầu ngựa phi nước đại, cố gắng áp sát Nguyên Vương:
- Điện hạ! Mau rút thôi!
Phùng Việt xoay cương lại, tiếc nuối nhìn đám tàn binh bỏ trốn:
- Vẫn nên đuổi theo thì hơn!
An Viễn Hầu không cho là phải, gay gắt:
- Trời đã tối, rất dễ trúng mai phục, chưa kể Phùng Việt ngươi đi lần này vốn là trái lệnh Lang Vương!
Nguyên Vương nghe gió lạnh thổi qua ướt đẫm y phục máu tươi, nhìn ánh mắt cương liệt của Hoàn Nhan Vũ Minh, tuy không mấy thoải mái nhưng lại không phản đối:
- Hồi doanh!
Phùng Việt bất mãn phóng ngựa đi trước, Hoàn Nhan Vũ Minh trông theo:
- Có vẻ thần đã đắc tội với hắn!
Nguyên Vương ghìm cương ngựa, giễu cợt:
- Ngươi còn đắc tội cả bản Vương nữa! Ngươi nói hắn bất phân nặng nhẹ đuổi theo tàn binh bại tướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320886/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.