Triệu Tử Đoạn phóng tầm mắt trên đỉnh phù vân xuống thung lũng rộng, huyền mâu trầm tư, nơi đó yên hỏa ngập trời, binh sĩ Đại Quốc cũng đã ào ạt tấn công.
Nguyên Vương Hoàn Nhan Phong Nghi chậm rãi bước chân, ánh nhìn cau hẹp:
- Phạn Lân sợ rằng chó cùng dứt dậu, liền không để hoàng muội...
Triệu Tử Đoạn phất tay áo dài rộng chạm đất, một chút lo lắng cũng không hiện lên:
- Công chúa chắc chắn an toàn! Thứ nhất Mộ Dung Tường Vân là người đáng tin, thứ hai, giờ này Phạn Lân có lẽ cũng không còn sống nữa!
Nguyên Vương tay miết lên hoàng kim vỏ kiếm, bất an thở nhọc:
- Hoàng thúc! Người lại không để ta xuất chinh!
Triệu Tử Đoạn hờ hững kéo tay thiếu niên lại bên cạnh, đối chỉ thiết hỏa cầu ầm ầm rung chuyển tứ phương:
- Hoàng huynh chỉ có mình ngươi là đích tử, bổn tọa không bảo vệ ngươi thì bảo vệ ai? Vẫn là nên đứng đây, chuyện đánh Mạt Quốc cũng không mấy vẻ vang, đừng dây vào!
Nguyên Vương im lặng nặng nề, lần này hắn đi, cũng rõ khi quay về sẽ phải cúi đầu trước một Đông cung Thái tử, hắn thật sự không cam lòng.
- Mẫu hậu coi thường ta! Phụ hoàng coi thường ta! Hiện tại của thúc cũng coi thường ta!
Triệu Tử Đoạn đạm mạc xoay người, tinh mỹ bàn tay thon gầy vỗ vỗ vai hắn:
- Đông cung ngự ở nơi cao, đương nhiên không tránh khỏi mưa rền gió dữ! Ngươi muốn đoạt thiên hạ, vẫn nên điệu thấp bảo toàn!
Nguyên Vương lặng người:
- Hoàng thúc...
Triệu Tử Đoạn nhếch môi cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320884/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.