Mộ Dung Tường Vân chạy thẳng về bìa rừng, cố gắng kiếm nơi ẩn nấp, hắn nhẩm tính nếu bị quân địch đuổi theo liền bơi ngang qua sông tìm đường tẩu vi thượng sách. Bình thường chỉ với một mình, hắn có thể dễ dàng thoát thân được, nhưng đem theo cả Thuyên Chương Công chúa, mọi chuyện liền không dễ dàng gì.
Trại ngựa vì thiết hỏa cầu rơi mà toàn bộ ngựa đã hoảng loạng xông ra bốn phương tám hướng, hắn hiện tại cũng chỉ có thể chạy bộ mà thôi. Mộ Dung Tường Vân đôi lúc xoay người nhìn lại nữ tử hổn hển hơi thở phía sau, sợ nàng không chịu nổi mà ngất đi.
Khuya.
Sương rơi rả rích, gió thổi mạnh, trong rừng lạnh lẽo thấu xương. Mộ Dung Tường Vân chậm bước dần, điều hòa hơi thở. Thuyên Chương hai chân rã rời, ngồi phịch xuống, Tường Vân vội kéo nàng lên:
- Không được! Công chúa phải từ từ đi lại, vừa chạy lâu như vậy, không thể ngồi ngay lập tức!
Thuyên Chương mệt đến hoa mắt chóng mặt, không thể đáp lời, chỉ lẳng lặng nghe theo hắn mà đi đi lại lại. Mộ Dung Tường Vân quanh quẩn nhìn bốn phía tối om om, mồ hơi rơi xuống môi mặn chát.
- Lạ thật...Điện hạ cứ như vậy bỏ mặc chúng ta sao?
Thuyên Chương sau khi nghe câu nói ấy liền thanh tỉnh trí óc, nàng lắp ba lắp bắp:
- Ta...ta...ngươi...ta...
Mộ Dung Tường Vân tiến lại gần nàng, có chút lo lắng:
- Vừa nãy Công chúa bị thương sao?
Thuyên Chương càng thêm ấp úng:
- Ta...ta xin lỗi...
Mộ Dung Tường Vân cau mày, bàn tay siết chặt thành quyền:
- Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320882/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.