Thiên Huyên nhẩn nha câu cá, nàng thong thả vẫn hoàn thong thả, không còn là Công chúa, không phải Hoàng nữ đối với nàng lại vô cùng tự do tự tại, Biện Cung cái gì cũng đầy đủ, an toàn luôn thắt chặt. Mộ Dung Tường Vân kín kẽ bảo vệ tẩm cung Lang Vương, từ sau chuyện Phạn Lân, hiện tại đến một con kiến cũng không lén bò vào được.
Thanh trì đầy những khóm bèo trôi nổi, hoa đơm nụ tím thẫm, nàng ung dung trải thảm tựa người vào gốc cây đợi cá mắc câu.
Tiếng giáp phục leng keng đến gần, Thiên Huyên cau mày nhìn xuyên qua ánh nắng, nàng nhận ra hắn ta, khi ở Cấm Thành, thi thoảng vẫn thấy hắn ra vào Tiêu Nhã điện.
- Chinh Di Tướng quân?
Phan Phượng Thuật ngồi xuống cạnh nàng, tận hưởng chút mát mẻ đầu hạ:
- Tĩnh cô nương cũng thật nhàn rỗi đi!
Thiên Huyên hơi khựng tay, cái danh xưng này đối với nàng vừa quen thuộc vừa xa lạ, rời Đại Quốc đã bốn năm, đến hôm nay nàng mới được nghe lại.
- Tướng quân chưa đến Ung Đô?
Phan Phượng Thuật bĩu môi, có chút bất mãn:
- Lý Tiên Lạc tự cao tự đại, còn muốn bản Tướng quỳ dưới chân tân Quốc Vương, danh không chính ngôn không thuận, bản Tướng liền không làm!
Thiên Huyên ngạc nhiên suy nghĩ, như vậy biểu ca nàng đã sắp xếp được một Quốc Vương bù nhìn, loại chuyện này thật đúng với bản chất Lý Tiên Lạc.
Phan Phượng Thuật thấy dây phao động, vội vàng nắm lấy cần câu, đem con cá lớn hơn cổ tay ném vào giỏ, mỉm cười:
- Quân Nguyệt thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320876/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.