Thiên Huyên mơ màng ánh mắt, thoáng nghe thê lương từng cơn thổi qua cửa sổ buông rèm lụa mỏng, nàng khe khẽ kéo chăn, xương khớp lạnh lẽo tê buốt, hàng mi nặng trĩu, lần nữa chìm vào vô thức.
Triệu Tử Đoạn chậm rãi đóng lại cánh cửa gió lùa, mùa thu vừa sang, trăng thu nhợt nhạt. Thiên Huyên cũng đã nhiều ngày mê mê tỉnh tỉnh. Đôi khi, giữa những cơn mơ, lệ nàng chảy thành dòng ướt cả gò má.
Triệu Tử Đoạn vuốt ve mái tóc nàng xõa tung trên nệm trắng, vết thương mà Lý Tiên Lạc gây ra không đến mức khiến nàng tâm thần bất ổn, nhưng có lẽ nàng đã chịu đựng quá nhiều, quá sức bởi bao nhiêu năm bị hành hạ, bị đánh đập và cô độc, mọi thứ dần tích tụ uất khí để rồi đến một ngày quật nàng ngã gục.
Triệu Tử Đoạn nắm lấy bàn tay Thiên Huyên xương gầy lạnh toát, thoảng tiếng thở buồn. Thân thể Thiên Huyên có bao nhiêu thương tổn, y đều đã chữa lành, chỉ đợi ngày nàng thực sự hồi tỉnh. Mỗi ngày y đều kiên trì đút thuốc, trong tâm đôi lúc đột ngột dâng lên lo sợ, sợ rằng nàng rồi sẽ như Trần Khắc, bỏ y mà đi.
Trên giường nhỏ, Triệu Tử Đoạn ôm lấy nàng, hít sâu hương nữ nhân thân thuộc nơi lồng ngực. Làn da nàng mềm mại như dải lụa, giữa những ngón tay hằn lên vết chai sần vì cầm roi cưỡi ngựa. Y áp bàn tay nàng vào ngực mình, để nàng cảm nhận được từng nhịp tim đập, rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Mờ sáng.
Thiên Huyên lần nữa mở mắt, hơi ấm quẩn quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320874/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.