Phan Phượng Thuật dừng trước cổng thành, miệt mài đi rồi miệt mài về, vừa đến biên cương còn chưa ấm chỗ đã phải hối hả quay lại kinh sư. Hắn phóng ngựa một đường, cũng không thay đổi y phục mà vào thẳng Cấm Thành.
Phan Phượng Thuật vòng qua Càn Thanh cung yết kiến Vĩnh Thành Đế, chỉ là khi đang đợi bên ngoài, hắn liền thấy một bạch y nam tử lạ mặt thong thả ra ngoài. Phan Phượng Thuật có chút bất nhã chăm chú nhìn, nam tử kia bắt gặp ánh mắt liền ôn nhuận mỉm cười:
- Tại hạ Lý Tiên Lạc, Tướng bang Mạt Quốc, không rõ các hạ là ai?
Phan Phượng Thuật tuy có chút bất ngờ, nhưng cũng vui vẻ mà đáp lại:
- Ta họ Phan, chỉ là một Tướng lĩnh bình thường!
Lý Tiên Lạc sau khi chào hỏi thì rời đi, Phan Phượng Thuật hơi nhìn theo bóng hắn ta rồi mới vào trong. Phan Phượng Thuật quay về vốn là để giải quyết mối hôn cùng Hòa Tâm Công chúa, nếu hắn chủ động hủy hôn, thanh danh Hòa Tâm sẽ mất hết, còn nếu để Hòa Tâm từ chối hôn sự với hắn như ngày trước Thanh Uyên Công chúa đã làm, thì khả năng xấu nhất là cả đời này hắn không cưới được thê tử. Hiển nhiên không cưới thê tử với Phan Phượng Thuật chính là đặc ân chứ không phải là thiệt thòi gì.
- Tham kiến Hoàng thượng!
Trên án thư bày bút mực giấy trắng, Vĩnh Thành Đế đang luyện chữ, Phan Phượng Thuật ngắm từng nét bút mềm mại thanh thoát mà hữu lực hiện dần lên, lại nghe Hoàng đế nói:
- Ngươi đi đường có quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320865/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.