*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bẵng đi hẳn mấy tháng trong cung yên ắng lạ thường, từ sau khi Phan Phượng Thuật nhận lệnh ra biên cương đóng quân, trên triều cũng không còn chuyện gì ầm ĩ nữa. Thái độ Vĩnh Thành Đế với việc này vẫn không mấy hài lòng, cho nên Ngự Sử quan cũng có chút kiêng dè.
Tháng sáu, tiết trời bắt đầu nóng rát, không khí khô hanh khó chịu, Cấm Vệ quân tuần đêm bắt đầu trống canh nhắc nhở đề phòng củi lửa. Chập tối, Tĩnh Thường Cơ không chịu nổi mệt nhọc, liền lòng vòng hoa viên dạo mát, lại nhìn thấy một con diều vắt trên nhành cây cao.
Hài tử bên dưới khoảng sáu, bảy tuổi, y phục lụa trắng mềm mại thêu bích lân, hắn đứng một mình, cố thu lại dây diều. Tĩnh Thường Cơ chau mày, trong địa phận Ngự Quân Đài chỉ có một đứa trẻ chính là An Viễn Hầu, thân phận không mấy rõ ràng, mà Vĩnh Thành Đế cũng không để bất kỳ ai nhắc đến.
Tĩnh Thường Cơ loay hoay tìm một nhành cây, giúp đỡ hài tử lấy diều giấy, lại thấy hắn xoay người nhìn nàng, phượng mâu trong hoàng hôn phản chiếu dương quang:
- Đa tạ!
Tĩnh Thường Cơ thoáng ngạc nhiên, dù sao cũng là một Hầu gia, đi tạ ơn cung nữ như nàng thật không hay lắm, nhưng Tĩnh Thường Cơ cũng không ngăn lại, chỉ cười vui vẻ trả lại con diều. Tiểu hài tử đi rồi, nàng mới nghe Đường Vị Y bên cạnh nhỏ giọng:
- Rất giống một người!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320860/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.