Chương trước
Chương sau
Vĩnh Thành Đế cùng ba thân tín kề cận bên bàn thấp, Lan Lăng tửu nồng đậm hương vị, một vài món ăn đơn giản, các nhân vật ở đây vốn là loại không kiêng kị gì nhau, có thể thích hoặc không thích nhưng tuyệt đối không làm ra những trò tiểu nhân bỉ ổi đâm sau lưng nhau.
Vĩnh Thành Đế nhìn chén ngọc hổ phách, thập phần hài lòng:
- "Lan Lăng mỹ tửu uất kim hương,
Ngọc uyển thịnh lai hổ phách quang.
Đãn sử chủ nhân năng tuý khách,
Bất tri hà xứ thị tha hương."
Triệu Tử Đoạn hơi mỉm cười với Hoàng đế, ánh mắt ngập tràn chân tình.
Rượu cạn nửa bình, y mới nhìn Phùng Hậu cùng Phan Phượng Thuật:
- Bổn tọa không hiểu nổi, cả hai ngươi đều là tướng lĩnh nổi danh, hà cớ vì sao đều bị Dương Quân Nguyệt chi phối?
Phùng Hậu cạn chén rượu, môi hơi ướm sắc đỏ, ngày hôm nay hắn đã uống quá nhiều, buổi trưa nôn từ dạ dày ra một búng máu, từ khi Phùng Điển Dung - nữ nhân vừa là muội muội vừa là thê tử hương tiêu ngọc vẫn - hắn không còn là một Long Diện Tướng quân uy vũ vô song nữa. Bởi thế, Vĩnh Thành Đế rút hắn về Cấm Thành nhậm chức Đô Đốc Cấm Vệ quân, còn giao lại vị trí Nguyên soái thường trực cho Chinh Đông Tướng quân Vương Trường.
Phùng Hậu khiêu khích ánh mắt:
- Điện hạ, không phải ngày xưa người cũng từng thân thiết với Dương Quân Nguyệt hay sao?
Triệu Tử Đoạn im lặng không đáp, trừ Vĩnh Thành Đế, cả ba người ngồi đây đều có chút dây dưa với Dương Quân Nguyệt, y hơi phất huyết bào, vô cảm nói:
- Hắn không đáng!
Phùng Hậu ho nhẹ, tửu lượng vô song cuối cùng cũng có chỗ dùng, uống với Hoàng đế liền không sợ hết rượu:
- Bản Tướng chính là thích cách hắn hại người!
Phan Phượng Thuật hơi gạt tay Phùng Hậu:
- Đừng nói nữa, ngươi sắp say rồi!
Vĩnh Thành Đế cười nhạt, chén rượu trên tay chưa hề suy suyển nửa giọt:
- Hắn có cái lưỡi của Trương Nghi!*
Bàn tiệc đang náo nhiệt thì rơi vào trầm lặng, Vĩnh Thành Đế nói không sai, kẻ như Dương Quân Nguyệt chỉ cần cái lưỡi này cũng đủ đi khắp thiên hạ.
Phùng Hậu giễu cợt nhìn Phan Phượng Thuật:
- Phan Bá gia, ngươi vốn dĩ ghét nhất kẻ nam hoan nữ ái như hắn ta kia mà! Sao lại qua một đêm liền bỏ ngàn lượng kim ngân chuộc người?
Vĩnh Thành Đế hơi cau mày, Phan Phượng Thuật đoạn tụ tuy người người đều biết nhưng dẫu sao đó cũng là bí mật mở, không thể trước mặt hắn rõ rõ ràng ràng nói ra như vậy:
- Phùng Hậu! Ngươi uống ít thôi!
Phùng Hậu vỗ vỗ vai Phan Phượng Thuật an ủi, Phan Phượng Thuật lại như không để tâm:
- Hoàng thượng mỗi ngày người xử lý tấu sớ đám Ngự sử đưa lên giúp vi thần còn ít hay sao! Thần tuyệt nhiên không muốn bản thân mình như vậy, nhưng...người cũng hiểu, dẫu biết Nguyệt là người không ra gì, thần cũng không thể ngừng lại...tình cảm của mình...
Triệu Tử Đoạn nâng nâng chén, Vĩnh Thành Đế rót đầy ly Phan Phượng Thuật, trong lòng âm thầm thở dài, cũng như hắn và Phùng Hoàng hậu, biết rõ nàng yêu người khác, hắn vẫn không thể kìm nén phần tình cảm của mình, Vĩnh Thành Đế cạn chén rượu, lại nói:
- Trẫm có thể xử tử Dương Quân Nguyệt ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, kẻ đã từng ra tay với Tử Đoạn như vậy, Trẫm hiển nhiên không buông tha được! Nhưng nếu Trẫm thật sự động thủ, ngày hôm nay Nhất Dạ yến chắc chắn sẽ thiếu đi một người!
Dương Quân Nguyệt nếu chết, Phan Phượng Thuật cũng không thể sống, chưa kể hắn rất có khả năng làm ra loại chuyện thiêu thân như hạ sát Triệu Tử Đoạn để trả thù.
Triệu Tử Đoạn tựa tiếu phi tiếu:
- Phan Tướng quân, Hoàng thượng ưu ái ngươi cũng không ít!
Phùng Hậu nhìn nét mặt không mấy tự nhiên của Triệu Tử Đoạn, cười cợt:
- Điện hạ có giống đang ăn phải dấm chua quá không?
Triệu Tử Đoạn hừ lạnh:
- Bổn tọa không chấp nhất một tên sâu rượu như ngươi! Còn đang giúp ngươi cảnh tỉnh, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ cảm nhận được tư vị bị ám hại!
Phùng Hậu cả cười, thách thức:
- Ta chính là muốn xem hắn hại ta bằng cách nào!
Tiệc rượu giữa lúc ồn ào, Tô An dâng lên ba túi hương, Vĩnh Thành Đế chọn lấy chiếc túi lụa đỏ thẫm thêu hoa sen, tự tay đeo lên thắt lưng Triệu Tử Đoạn:
- Mỗi loại một mùi hương không giống nhau, của ngươi là ngũ liên hợp tán! Làm từ năm loại hoa sen nổi danh thiên hạ, vốn dĩ ngươi thích hương thơm thanh sạch, Trẫm đã tự mình chọn lựa kỹ càng!
Phan Phượng Thuật cùng Phùng Hậu không phản ứng gì, nếu hiện tại có người khác chứng kiến, chắc chắn sẽ tin rằng Hoàng đế cùng Lang Vương có gian tình, nhưng bọn họ quen rồi, thật sự đã quen rồi.
Triệu Tử Đoạn sờ tay vào lớp lụa mềm mịn, tận hưởng tinh tế hương thơm:
- Hoàng huynh...đệ...
Vĩnh Thành Đế ngăn giữa câu nói:
- Không được cảm động!
Phan Phượng Thuật vuốt vuốt túi hương màu xanh, không nhịn được mới hỏi:
- Hoàng thượng, vì sao người để Dương Quân Nguyệt vào cung làm thị vệ?
Vĩnh Thành Đế hơi cau mày, mông lung suy nghĩ:
- Hơn một năm trước Trẫm từng nằm mộng, trong mộng hiện ra một thanh mục thanh điểu, vô tình đến yến tiệc thật sự gặp một kẻ có đôi mắt xanh, Trẫm cố ý giữ lại!
Triệu Tử Đoạn nhàn nhạt mở miệng:
- Còn chưa rõ thanh mục thanh điểu đó là hung hay cát!
Phùng Hậu vốn dĩ không tin mấy chuyện quỷ thần, hơi bĩu môi, nhìn qua bên cạnh lại phát hiện điều lạ:
- Điện hạ! Không sao chứ?
Trên gương mặt tuyết trắng của Triệu Tử Đoạn nổi dần lên những đường gân máu đỏ tươi, hòa cùng làn da nhợt nhạt nổi bật đến ghê người, đường gân máu chạy dài lan xuống cổ, nhanh chóng phủ kín cánh tay.
Triệu Tử Đoạn đưa tay lên ngang huyền mâu, tinh tế ngắm nhìn. Vĩnh Thành Đế cực độ lo lắng, gấp gáp:
- Truyền Thái y, nhanh!
Phan Phượng Thuật thất kinh, rút châm thử độc soi từng món thức ăn một đều không có. Phùng Hậu mơ hồ:
- Thức ăn vốn dĩ chúng ta đều chưa chạm qua, rượu đều đã uống, vì sao chỉ có mình điện hạ trúng độc?
Vĩnh Thành Đế nắm lấy tay Triệu Tử Đoạn, lại thấy y gạt ra, biểu tình phảng phất đau thương:
- Tạ Hoàng thượng ban tử!
Một lời nói ra, bất khứ hồi, chấn kinh thiên hạ.
Phan Phượng Thuật đứng bật dậy, hơi lùi ra sau, Vĩnh Thành Đế giết Triệu Tử Đoạn, chính là hạ sát công thần, chuyện này trong lịch sử không phải hiếm, nhưng bản thân là người chứng kiến, hiển nhiên cực điểm khó chịu. Phùng Hậu gần như không thể tin được, gầm lên:
- Nhất Dạ yến là ai chuẩn bị?
Triệu Tử Đoạn nhếch môi:
- Ngươi không nên tra, hôm nay, là bổn tọa tự mình sắp xếp!
Vĩnh Thành Đế mắt phượng nhiễm lệ khí, tay đã run lên, từ đầu hắn đều im lặng không nói, hiện tại mở lời, câu đầu tiên chính là nhìn ra chân tướng:
- Trong túi hương có độc!
Phan Phượng Thuật theo quán tính đổ túi hương ra lại nghe Vĩnh Thành Đế trầm giọng:
- Chỉ có của Tử Đoạn thôi!
Triệu Tử Đoạn mắt nhuốm đỏ, thê lương cười:
- Được chết trong tay người, đệ coi như đời này không uổng phí!
Y gục xuống bên cạnh, tóc đen huyền tựa mực gối lên vạt long bào, giờ phút này thật sự không nhìn ra y là người hay quỷ là nam hay nữ, huyết phục như lụa tản mác thê lương vô hạn.
Vĩnh Thành Đế sắc mặt không đổi, đột ngột tuyên:
- Phùng Hậu, trảm thủ Tô An!
Phùng Hậu như không tin được vào tai mình, nhìn Tô An run rẩy quỳ thụp xuống, ngơ ngác:
- Hoàng thượng...
Vĩnh Thành Đế vẫn cương quyết:
- Hắn là người duy nhất chạm vào vật ngự ban! Nếu hôm nay Tử Đoạn có việc gì...huyết tẩy Nhất Dạ Yến!
Tô An nuốt khí lạnh, lập cập bò đến sau lưng Phùng Hậu:
- Hoàng thượng, nô tài oan uổng, thật sự oan uổng!
Phan Phượng Thuật ánh mắt trấn an Tô An, lại nhẹ giọng:
- Là Thái hậu? Hay Hòa Cát Công chúa?
Tô An càng sợ hãi, nói Đông nói Tây:
- Là Công chúa...không...là Thái hậu nương nương...là...Công chúa và Thái hậu nương nương...nhưng độc này...không phải độc này...không hạ độc Thiên Tuế gia...
Phùng Hậu rút kiếm, bạc môi cong lên:
- Tô An là người từ Thọ Khang cung, Hoàng thượng lâu nay không quản, hắn cũng chẳng biết phân biệt ai là chủ nhân nữa!
Vĩnh Thành Đế gật đầu, mũi kiếm Phùng Hậu chớp mắt rạch ngang lóe sáng, đầu Tô An văng trên nền đất, máu vương tung tóe tẩm cung.
Nửa đêm.
Từ Tiêu Nhã điện truyền ra tin Lang Vương điện hạ bạo bệnh qua đời.
Cùng lúc này, Thọ Khang cung đèn vẫn chưa tắt.
Hòa Cát Công chúa kiều diễm bộ dáng không che nổi bực tức, đối chỉ thanh y nam tử mà mắng:
- Ngươi! Muốn bản Hậu tức chết sao? Dám trái ý bản Hậu?
Người kia chẳng những không chút run sợ, mà còn khẽ phát ra âm cười:
- Công chúa, vi thần chỉ biết Triệu Tử Đoạn cần phải chết, những chuyện khác không hề quan tâm!
Hòa Cát quơ đổ bàn trà, nàng biết chắc chắn Triệu Tử Đoạn vẫn còn sống, nếu không thì vì sao giờ này Trần Khắc vẫn chưa quay lại. Nàng lãnh đạm bất lực:
- Ngươi thất bại rồi!
Trong ánh sáng hiện dần ra đôi mắt nâu nhạt màu, bên dưới ẩn hiện khuôn mặt trí xảo tuấn tú, Bạch Thực Thần nhếch môi:
- Là vi thần thành công mới đúng!
Ngoài cửa ồn ào ánh đuốc, Trần Khắc sau mấy hồi gõ cửa thì tự ý tiến vào, theo sau chân hắn là hàng trăm Ngự Quân mặt lạnh như tiền, hắn trực tiếp lướt ngang Bạch Thực Thần, tiến đến trước Hòa Cát Công chúa:
- Công chúa, phiền người theo nô tài đến Ngự Quân Đài!
Hòa Cát phẫn nộ đè nén phượng mâu:
- Ngươi dám!
Trần Khắc quỷ dị cười:
- Nô tài có gì không dám? Nô tài là người của Cửu Thiên Tuế, đương nhiên sẽ vì chân chính chủ tử hết lòng hết sức!
Hòa Cát sững người đứng đó, ám vệ Viêm Quốc cũng tiến lên, Bạch Thực Thần hơi cau mày hẹp, Hòa Cát dù thông tuệ đến bực nào, cũng không thể một thân một mình xoay xở giữa bao nhiêu âm mưu quỷ chước Cấm Thành. Muốn đấu với Hoàng đế, chính là tự tìm đường chết.
Hòa Cát nghĩ rất lung, nàng vốn dĩ để Tô An hạ độc với Vĩnh Thành Đế vu oan cho Triệu Tử Đoạn, Trần Khắc cũng đã sắp xếp chứng cứ tại Tiêu Nhã điện, Bạch Thực Thần là người của mẫu hậu, hiển nhiên sẽ xử vụ án này "minh bạch rõ ràng", thế nhưng đến cuối, người bị hạ độc lại là Triệu Tử Đoạn, Tô An chết, Trần Khắc trở mặt, thậm chí Bạch Thực Thần còn nắm đủ bằng cớ để uy hiếp nàng.
Hòa Cát phất tay để ám vệ hạ đao, lạnh nhạt:
- Bản Hậu không tin vì một tên gian thần Hoàng đế sẽ tuyệt tình!
Bạch Thực Thần nhìn theo bóng lưng tuyệt mỹ nữ nhân ẩn hiện trong tuyết, thầm lắc đầu, Hòa Cát tuy thông minh, nhưng rốt cuộc vẫn là quá ngây thơ, nàng sinh ra êm đẹp một đời, hiển nhiên không rõ những kẻ đang cùng nàng làm việc đều là ma quỷ.
________________
Chú thích:
(*) Bài thơ Khách Trung Tác của Lý Bạch.
(*) Trương Nghi: là người nước Ngụy, thuộc tầng lớp bình dân. Ông là bạn đồng môn với Tô Tần, theo học thầy Quỷ Cốc Tử. Sau khi học xong du thuyết, Trương Nghi đi tìm công danh ở các nước chư hầu, làm môn khách cho quan Lệnh doãn Chiêu Dương nước Sở.
Chiêu Dương có chiến công lớn nên được Sở Uy Vương ban cho Ngọc bích họ Hòa là báu vật cửa Sở. Trong một dịp chiêu đãi môn khách, Chiêu Dương đem ngọc ra khoe. Môn khách chen lấn nhau xem, hỗn loạn không biết viên ngọc rơi vào tay ai. Thủ hạ của Chiêu Dương thấy Trương Nghi là người nghèo nhất trong số môn khách, nên nghi ngờ ông, đem ra đánh vài trăm roi. Thấy Trương Nghi quyết không nhận tội, Trần Chẩn cũng không có bằng cớ nên Thừa tướng nước Sở bèn thả ông đi.
Vợ ông trách ông vì đi học du thuyết mà bị vạ.
Trương Nghi hỏi vợ:
- Nhìn xem lưỡi ta còn không?
Vợ cười:
- Lưỡi còn.
Ông nói:
- Được rồi!
Ở đây ý là Trương Nghi chỉ cần có thể du thuyết là có thể lập nên công trạng, từ đó cho thấy ông đã có chí hướng lập nghiệp từ con đường đi du thuyết từ rất lâu và rất tự tin vào tài năng của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.