Chương trước
Chương sau
Sắp sang năm mới, không khí Cấm Thành quỷ dị thấy rõ, hoàng cung náo nhiệt ồn ào thì mới an toàn, còn đột ngột an an tĩnh tĩnh thì hiển nhiên sắp có sóng ngầm. Dương Quân Nguyệt vẫn kẹt lại giữa việc truy tìm thân phận kẻ gian tế đến từ Viêm Quốc kia, rất tiếc hắn chỉ nghe được giọng nói, mỗi ngày tuần hành, hắn gặp ai cũng đều tìm cách bắt chuyện một hai câu, vậy mà vẫn không tìm được. Thu hoạch duy nhất lúc này có thể kể đến chính là cùng Phùng Hậu thân thiết.
Chập tối, Phùng Hậu theo thói quen đến cổng Tây, lại leo lên tháp canh, Dương Quân Nguyệt ngồi bên bồn than sưởi ấm, trên bếp lửa hồng, hương thơm từ tảng bò khô lan tỏa. Phùng Hậu gõ gõ tay vào cánh cửa đang mở ra hiệu:
- Ngươi không tuần đêm?
Dương Quân Nguyệt không ngẩng mặt lên, mỉm cười đùa cợt:
- Lạnh quá, ti chức không thể ra khỏi đây được! Mùa đông năm nay sớm hơn mọi khi...
Dương Quân Nguyệt chưa nói xong, đã cảm nhận một luồng hơi ấm quen thuộc đến bên cạnh, là Phan Phượng Thuật, không rõ vì sao Phan Phượng Thuật lại đi cùng Phùng Hậu, nhưng điều này khiến Dương Quân Nguyệt không mấy tự nhiên, hắn vội vội vàng vàng đứng dậy, xoay người ra ngoài:
- Dẫu sao cũng là quân lệnh, không nên trốn tránh! Ti chức còn việc phải làm!
Dương Quân Nguyệt một mạch đi khỏi Tây môn, hắn tự thấy bản thân hèn nhát, đây chính là trốn chạy, hắn từng rắp tâm lợi dụng Phan Phượng Thuật để được vinh hoa phú quý, nhưng Phan Phượng Thuật không hề coi hắn là một kỹ nam thấp hèn, mà lại thực tâm thực dạ đối xử. Vốn dĩ hắn không có lương tâm, chẳng hiểu sao thời gian này lại thường xuyên day dứt về quá khứ. Dương Quân Nguyệt cười nhạt, bước đi giữa màn đêm u uất.
Dương Quân Nguyệt nghĩ nghĩ lại tìm đến chỗ ở của Đường Vị Y, nàng là cung nữ, cho dù mang thân phận của Đường Y Y, thì khi bị ốm nặng, giữa hoàng cung lạnh lẽo cũng bị đẩy đến một gian phòng hẹp nơi Tạp phòng, thế gian nhân tình ấm lạnh, huống hồ gì ở nơi thâm u không có tình người như Cấm Thành.
Dương Quân Nguyệt dẫm qua màn tuyết dày vương trên thềm gạch, ngập ngừng mở cửa. Đêm đã khuya, gió bấc cuồn cuộn trên mái hiên thê lương, Đường Vị Y ngủ gục bên bàn gỗ, dáng người nàng gầy gò lọt giữa y phục thô mộc. Hương thuốc đun trong phòng sôi sùng sục ẩn ẩn thơm.
Dương Quân Nguyệt chậm rãi châm ngọn đèn dầu lạc, lại đổ thuốc ra bát, hắn thở dài, cởi áo choàng khoác lên người nàng. Đường Vị Y mơ màng mở mắt, đôi mắt trong suốt sâu thẳm như giếng cổ, thấy hắn đến, làn môi nàng bệch bạc vô huyết mỉm cười.
- Dương thị vệ...sao lại đến đây?
Dương Quân Nguyệt ủ rũ ngồi cạnh, đưa thuốc đến:
- Lần sau đừng để lò than đen trong phòng, rất nguy hiểm!
Đường Vị Y không bài xích hắn, cũng không tiếp nhận hắn, Dương Quân Nguyệt cứu mạng nàng, nhưng lại giết chết muội muội nàng. Vậy mà giờ đây, không rõ vì sao, tâm tư nàng có chút mong chờ.
- Ta chỉ định sưởi ấm...
Dương Quân Nguyệt siết bàn tay lạnh toát của Đường Vị Y, hơi thở loáng thoáng sương đêm:
- Vị nhi này...nàng có lẽ cũng biết chuyện giữa ta và...Phan Tướng quân?
Đường Vị Y gật đầu, Dương Quân Nguyệt tâm trạng rất không tốt, hắn có lẽ đang chất chứa rất nhiều tâm sự.
- Hiện tại...Tướng quân...ngài ấy...
- Ngươi là đau lòng sao? Muốn hủy hôn lễ này?
Dương Quân Nguyệt thoáng giật mình, chống chế:
- Không! Nhưng ta thật sự muốn phá vỡ mối hôn...
Đường Vị Y xoa xoa hai bàn tay vào nhau, hồi lâu mới nói:
- Nữ nhi trọng nhất là danh tiết! Hòa Tâm Công chúa...ngươi hiểu ý ta chứ?
Dương Quân Nguyệt hơi cúi mặt, mắt ánh lên tia quỷ quyệt, hắn không phải chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng đây là đại tội, nếu bị truy tố có thể chịu án tử. Chỉ là, nếu người đoạt thân Công chúa thân phận xứng đáng làm phò mã, hơn nữa thế lực phải đủ mạnh để Hoàng thượng không thể trừng phạt nặng nề thì hắn có thể cũng sẽ an toàn thoát thân theo.
Dương Quân Nguyệt thoáng cười:
- Nàng cũng nham hiểm không kém ai!
Đường Vị Y uống cạn chén thuốc, mắt u sầu trông lên rèm vải thô treo trước ngọn đèn:
- Ta lớn lên giữa thanh lâu, một nơi người ăn thịt người, phải tự biết giữ lấy mạng mình!
Dương Quân Nguyệt rút khăn tay lau đôi môi lem luốc vệt thuốc đắng của Đường Vị Y, lại nghe nàng nói:
- Cách đây mấy ngày, ta có ngang qua mai viên, thế nào hôm sau liền có người chết!
Dương Quân Nguyệt không nghĩ đến ngoài hắn còn có nhân chứng thứ hai, vội vã:
- Nàng trông thấy gì?
- Ngự Quân đài Trần Thiếu giám và hai nữ tử y phục cung nữ nữa!
Dương Quân Nguyệt suy nghĩ đột ngột rối loạn:
- Trần Khắc có thể đi cùng ai được chứ?
Quan trọng hơn, vì sao đêm đó hắn ta lại có mặt ở mai viên. Trần Khắc vốn là thân tín bên cạnh Triệu Tử Đoạn, sau án vụ Hiền Thái phi, Trần Khắc đã chứng minh được lòng trung thành. Chỉ sợ rằng nếu thật sự Viêm Quốc gian tế là Trần Khắc thì Triệu Tử Đoạn cũng không muốn tin.
Ngự Quân đài.
Nửa đêm, tuy mịt mù tuyết rơi, giá buốt bao phủ nhân gian nhưng trong Tiêu Nhã điện hơi ấm dễ chịu như đang giữa ngày xuân.
Triệu Tử Đoạn tựa người vào tháp dài, nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh hắn, Tĩnh Thường Cơ như tiểu miêu cáu bẳn làu bàu than vãn:
- Nếu nô tì không đánh rơi châu thoa ở mai viên, Tần Tuyết đã không oan uổng mất mạng, nô tì thật vụng về, thật ngu ngốc...
Triệu Tử Đoạn không mở mắt, tóc xõa tung trên nệm gấm thắm đỏ tựa máu tươi:
- Ít nhất nàng cũng biết bản thân vụng về, ngu ngốc!
Tĩnh Thường Cơ thở dài, tâm tình càng trở nên thê thảm:
- Tần Tuyết cùng nô tì từ nhỏ lớn lên với nhau, không có nàng, nô tì không biết phải xoay sở thế nào hết...
Triệu Tử Đoạn kéo lấy Tĩnh Thường Cơ vào lồng ngực mình:
- Bổn tọa đã đưa thi thể Tần Tuyết quay về cố hương, lại ban trân bảo an ủi toàn bộ gia quyến, nàng đừng nên đau lòng nữa! Phù sinh như mộng, người ra đi trước chưa hẳn là bất hạnh!
Tĩnh Thường Cơ rơi nước mắt, thấm dần vào áo y, Triệu Tử Đoạn ôn nhu vòng tay vỗ về mỹ nhân trong ngực chìm vào giấc ngủ. Theo như lời kể của Tĩnh Thường Cơ, buổi sáng nàng đi lấy hoa mai ướp trà, đêm đó phát hiện đánh mất châu thoa, nàng mới cùng Tần Tuyết và Trần Khắc đến mai viên tìm kiếm. Cả ba tách nhau ra khoảng hơn nửa canh giờ, sau cùng nàng gặp lại Trần Khắc ở cổng mai viên, cả hai tìm kiếm Tần Tuyết thêm một canh giờ không thấy nàng ta đâu mới quay về Ngự Quân đài. Đến hôm sau thì được tin báo Tần Tuyết đã chết.
Triệu Tử Đoạn mơ hồ nhận thấy điều bất hợp lý, nhưng vẫn không thể phân tích rõ ràng được. Trần Khắc vô cùng thông thuộc địa phận Cấm Thành, nếu trong đêm hắn không thể tìm được thi thể Tần Tuyết thì làm sao đến sáng thị vệ trong cung lại dễ dàng phát hiện ra.
Đêm rất khuya.
Hiện tại đã là cuối giờ Sửu đầu giờ Dần, Trần Khắc cũng vừa tuần tra xung quanh Ngự Quân đài vòng cuối cùng, hắn như thường lệ ra lệnh toàn bộ thuộc hạ nghỉ ngơi, bản thân quay về Tiêu Nhã điện. Chỉ là vừa dợm bước vào sân đá, liền thấy lưỡi kiếm từ đâu kê ngang yết hầu.
Giọng nữ nhi âm lãnh:
- Nói! Ngươi là ai?
Trần Khắc không chút nao núng, liếc ngang hắc y nhân, bàn tay âm thầm vận công:
- Ta là Ngự Quân Thiếu giám Trần Khắc, địa phận Ngự Quân Đài cũng có kẻ dám làm loạn?
Hắc y nhân hừ nhẹ, cứa mạnh lưỡi kiếm:
- Ngươi đúng là Trần Khắc, cũng đúng là Thiếu giám Ngự quân. Nhưng! Vẫn chưa đủ! Một Trần Khắc mười bảy tuổi xuất thân tội nhân có thể mang nội lực đến mức này sao?
Trần Khắc đột ngột xoay người lại, hắn nghiêng vai, lách người ra khỏi mũi kiếm. Hắc y nhân kia vì bất ngờ cũng lùi lại, nàng xoay thân mình mảnh khảnh như yến bay trên không, một chân tựa vào tường đá vuông góc với mặt đất.
Trần Khắc cười nhạt:
- Ngươi là người đêm đó đấu với ta sao? Chết không hối cải!
Trần Khắc rút kiếm, trực tiếp giao đấu. Nữ nhân này đã cùng hắn một lần trong mai viên khi hắn ra tay giết Tần Tuyết. Hiện tại tìm đến tận Ngự Quân Đài, thật không biết trời cao đất dày là gì.
Tuyết bay mịt mù, lưỡi kiếm giao nhau chớp nhoáng linh quang, tia lửa xoẹt ngang gương mặt, ánh vào đôi mắt cả hai. Trần Khắc rút châm độc, chỉ là hắn không rõ vì sao nữ nhân kia dường như đã đoán trước, liền vung tà áo choàng, mất hút sau tường thành.
Trần Khắc quệt mồ hôi rơi trên trán, phát hiện vết thương trên cổ đau rát không ngừng. Chỉ còn ba ngày nữa là qua năm mới, hắn thật không muốn người khác nghi ngờ. Trần Khắc xé vải áo, tự mình băng bó, chỉ là máu chảy ra dâng lên một mùi hương kì dị, vết thương hóa đen nhanh chóng. Trần Khắc vừa mở cửa Tiêu Nhã điện thì ngã xuống bất tỉnh.
Sáng sớm, sau bao nhiêu ngày tuyết rơi dày, hôm nay dương quang nhạt nhòa chiếu sáng, lò lửa cạnh giường lách tách tia than bay đỏ. Trần Khắc cuối cùng cũng mở mắt, hắn sờ sờ lên cổ, vết thương đã được băng bó cẩn thận, trên bàn còn có thuốc được ủ trong thạp nóng. Nội tâm hắn dâng lên lo lắng, người duy nhất trong Tiêu Nhã điện là Cửu Thiên Tuế, hắn bị thương, Cửu Thiên Tuế sẽ hỏi đến. Nếu nói rằng trong Hoàng cung có thích khách, chuyện này chắc chắn sẽ bị điều tra mở rộng, chuyện mai viên vì thế cũng có thể bị lộ ra.
Trần Khắc vội vàng đổi y phục, gấp gáp đi đến Tiêu Nhã điện, bên trong vắng lặng, sau tầng tầng huyết sa đỏ thẫm không có dáng người biếng nhác quen thuộc. Cửu Thiên Tuế ít khi ra ngoài mà không gọi đến hắn, Trần Khắc hơi thở càng nhọc, tim đập liên hồi.
- Ngươi không sao chứ?
Trần Khắc xoay người lại, lắc đầu mỉm cười:
- Ta không có gì, chỉ là vết thương nhẹ...
Tĩnh Thường Cơ gật gật đầu, bày điểm tâm lên bàn gỗ, vô tâm vô tình:
- Điện hạ lên triều rồi, nghe Thái y nói ngươi bị trúng độc, nhưng cơ thể ngươi có thể tự giải được! Thật thần kỳ!
Trần Khắc hơi lúng túng, chống chế:
- Vậy à...có lẽ do khi nhỏ ta được phụ thân cho ăn nhiều thảo dược...
Tĩnh Thường Cơ bĩu môi:
- Ta sinh ra ở Tĩnh gia trang còn không được như ngươi a!
Trần Khắc cúi mặt, Tĩnh gia trang là nơi cung cấp mọi loại dược thảo khắp Đại Quốc, nàng cứ như vậy phủ định, là vô tình hay cố ý muốn vạch mặt hắn.
Trần Khắc nhìn bàn tay Tĩnh Thường Cơ chậm rãi pha trà, chợt nghe hương thơm thanh sạch lan tỏa, ngẩng mặt lên đã thấy cỗ huyết kiệu dừng trước cổng lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.