Sáng sớm cuối thu, bầu trời trong xanh mát mẻ, từng cơn gió một cuốn lấy đám lá khô rơi rụng, hoa cúc giữa sân chóng tàn, để lộ chút khẳng khiu hiu quạnh.
Tĩnh Thường Cơ thong thả ngồi trong lương đình trước hoa viên, nàng chậm rãi thêu một chiếc khăn tay nhỏ, mũi kim thoan thoát lên xuống, hé lộ một đóa hồng tầm xuân tươi đẹp.
Tô An Tổng quản không nhanh không chậm phất trần đi vào, hắn hắng giọng một hồi, vẫn không hề thấy Tĩnh Quý nhân ngước mặt lên. Tô An lắc đầu nhẹ, tiến lại gần hơn:
- Tiểu chủ! Tiểu chủ!
Tĩnh Thường Cơ đi nốt đường kim cuối cùng, giơ khăn tay lên:
- Nhìn xem! Rất đẹp đúng không?
Tô An cười cười, thầm đánh giá nàng ta chính là ngây thơ hóa ngốc:
- Đẹp! Tiểu chủ thêu rất đẹp! Nô tài đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, tối nay cung nữ sẽ sang bên này giúp người chuẩn bị!
Tĩnh Thường Cơ hơi tròn mắt, sững người hồi lâu mới ngơ ngác:
- Vậy là...Hoàng thượng...thị tẩm...
Tô An gật gật đầu xác nhận:
- Đúng đúng, tiểu chủ cứ thoải mái! Nô tài chúc tiểu chủ mau chóng tấn vị!
Tĩnh Thường Cơ cắn cắn làn môi đỏ, tiễn chân Tô An Tổng quản. Vậy là cuối cùng sau bao ngày bị bỏ quên, hôm nay nàng cũng đã được Hoàng đế triệu kiến. Tĩnh Thường Cơ lơ mơ đi vào tẩm phòng, úp mặt xuống gối:
- Ta không muốn! Không muốn! Thật sự không muốn mà!
Nàng chính là chẳng nỡ rời bỏ chuỗi ngày nhàn nhã hết ăn lại ngủ này, Tĩnh Thường Cơ thút thít khóc, lại cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320849/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.