Triệu Tử Đoạn ngồi trên kiệu một quãng xa, lại phát hiện vừa rồi thoát y phục đã để quên ngọc bài ở Càn Thanh cung. Y nhàn nhạt phân phó quay lại.
Đến nơi y loáng thoáng nghe trước sân đá có tiếng hạ nhân rì rầm, chỉ là vốn thường ngày lãnh đạm, y cũng không màng tới bọn họ, trực tiếp vào trong. Lúc này, Dương Quân Nguyệt đang bị lôi ra, Triệu Tử Đoạn xoay người lại, huyết y bay loạn trong gió, kiêu bạc vô ngần.
- Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì?
Vĩnh Thành Đế ra hiệu Tô An lui đi, vẻ mặt lạnh lùng vẫn hằn lên chút khó chịu:
- Hắn...vô lễ!
- Vô lễ?
Triệu Tử Đoạn thoáng ngạc nhiên, Dương Quân Nguyệt là kẻ khôn ngoan, trong ngày đầu tiên nhậm chức sao có thể phạm thượng được, mất một hồi lâu, Triệu Tử Đoạn mới nghĩ đến chuyện ít có khả năng nhất:
- Hoàng huynh, hắn...tìm cách...đụng chạm huynh?
Vĩnh Thành Đế gật đầu, cả người rợn lên cảm giác kinh tởm:
- Không phải là tìm cách, mà là đã chạm!
Triệu Tử Đoạn vô thức bật cười, mặc kệ sắc mặt Hoàng đế đen như than:
- Thiết nghĩ trảm thủ thì quá nặng, tội hắn không đáng chết không toàn thây như thế!
Vĩnh Thành Đế buông bút, ánh mắt khó hiểu:
- Vậy theo khanh phải làm sao?
- Dùng trượng đánh đến chết có lẽ nhân đạo hơn!
Vĩnh Thành Đế:
-!!!
Dương Quân Nguyệt:
-!!!
Vĩnh Thành Đế nổi tiếng hiền đức nhân hậu, cho nên liền không khước từ đề nghị của Triệu Tử Đoạn, hạ lệnh Tô An dùng trượng hình Dương Quân Nguyệt đến chết. Chỉ là lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320841/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.