Chương trước
Chương sau
Dương Quân Nguyệt ngồi trên xe ngựa, bên cạnh hắn là Phan Phượng Thuật, lúc này trời đã độ tháng sáu, sau hai tháng lay lắt ở Nam Châu, cuối cùng hắn cũng đợi được Phan Phượng Thuật đến đón về.
Dương Quân Nguyệt ngậm đóa hoa nhỏ trong miệng, trào phúng:
- Cứ nghĩ tên yêm nhân đó cả đời không cho ta quay lại kinh thành chứ!
Phan Phượng Thuật chú ý lên chân Dương Quân Nguyệt, khẽ thở dài:
- Đi bộ lâu như vậy, có đau lắm không? Ngươi lại còn bị đánh! Bản Tướng đi nửa đường vẫn là không thể an tâm, đành phải vi phạm quân lệnh quay lại đón ngươi!
Dương Quân Nguyệt lắc đầu:
- Cũng không đến nỗi nào, may mắn được cô nương nhà kia cứu giúp!
Phan Phượng Thuật hơi cau mày, môi khẽ cong lại:
- Cô nương nhà kia? Cùng ngươi có quan hệ gì?
Dương Quân Nguyệt biết rõ hắn ta hay ăn dấm chua, lôi trong ngực áo ra một đồng tâm kết tròn:
- Tặng huynh, ta học mãi mới làm được!
Phan Phượng Thuật có lẽ cảm động, cùng hắn không nói gì, đem đồng tâm kết đeo vào bên thắt lưng.
Thần Đô.
Triệu Tử Đoạn đã hồi kinh từ sáng sớm, vừa đổi xong y phục liền gấp gáp đến Càn Thanh cung, vốn dĩ chiều nay có tửu yến tẩy trần, nhưng y kỳ thực không đợi được, cần phải nhanh chóng gặp người.
Triệu Tử Đoạn một mạch đến thư phòng, không hề thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu, y nhìn sang Tô An:
- Hoàng thượng không có ở đây?
Tô An tuổi trạc hai mươi, vẻ ngoài bạch diện thư sinh, da trắng, mũi nhỏ, môi nhỏ, mắt cũng nhỏ, dáng điệu thanh gầy, nhưng lại mặc y phục Đại Tổng quản màu lam sẫm thêu họa tiết trắng đỏ già dặn không hề phù hợp:
- Khụ! Lang Vương điện hạ cứ đợi một chút, Hoàng thượng sẽ quay lại ngay!
Triệu Tử Đoạn thong thả ngồi bên trường kỷ, cạnh đó có rất nhiều sách cổ, y lôi một cuốn ra đọc, gió nhẹ thổi tóc bay lãng đãng...
Rất lâu sau, Vĩnh Thành đế mới đi vào, lúc này, Triệu Tử Đoạn đã ngủ say, cổ tay trắng tựa ngọc còn gác lên bàn thấp.
- Lang Vương đến sao không báo Trẫm một câu?
Tô An gãi đầu:
- Hoàng thượng, không phải chính người nói đừng để ai làm phiền người...
Vĩnh Thành đế phượng mâu híp nhẹ, Tô An cũng không dám phản kháng nữa, vừa định lui ra ngoài đã nghe phân phó:
- Cái món trên bếp, đem đến đây đi, có lẽ cũng sắp dùng được rồi, thêm rượu nữa!
Tô An nhận lệnh một mạch thi hành, chỉ là khi vừa thấy món ăn, gương mặt hắn đã méo xệch lại, cái này, không rõ người có thể ăn được không. Tô An bày thức ăn lên bàn, chỉ độc một món mà Hoàng thượng phải mất đến hai canh giờ để làm, huy động Ngự Thiện phòng chạy đông chạy tây, thành quả lại...không phải đây là quá hao tốn nhân lực hay sao.
Hương thơm xộc vào khứu giác, Triệu Tử Đoạn cũng mở mắt, vừa nhìn thấy Vĩnh Thành đế ngồi đối diện, tâm tình y liền đột ngột vui vẻ:
- Hoàng huynh!
Vĩnh Thành đế hơi mỉm cười, gương mặt thường ngày lãnh đạm giờ đây nhu hòa ấm áp hơn rất nhiều:
- Cùng Trẫm uống rượu tẩy trần!
Triệu Tử Đoạn gật đầu hào hứng, dung mạo yêu mị kia tràn đầy chân thật, mắt huyền long lanh sâu thẳm. Triệu Tử Đoạn nhìn đĩa thức ăn, không ngần ngại gấp một đũa.
Vĩnh Thành đế hơi trông chờ:
- Thế nào?
Triệu Tử Đoạn:
- Rất ngon!
Bên kia, Tô An mắt tròn mắt dẹt không dám mở miệng, Hoàng thượng làm một đĩa đầu cá hấp, không thấy cá không thấy gia vị, chỉ độc mỗi ớt là nhiều nhất. Lang Vương này, khẩu vị có thể nặng đến như vậy sao.
Vốn dĩ có thể ngay lập tức làm tiệc rượu tẩy trần, nhưng Triệu Tử Đoạn vẫn muốn đợi tướng lĩnh từ Đông Thành về đầy đủ, Long Diện Tướng quân Phùng Hậu cùng Chinh Đông Tướng quân Vương Trường vừa chuẩn bị hành quân, tốt nhất không nên khiến bọn họ cảm thấy mất mặt.
Dĩ nhiên Vĩnh Thành đế đồng ý với y. Xong bữa cơm, y như thường lệ ngồi cạnh Hoàng đế mài mực, kỹ thuật mài mực này bất quá đã học mười năm, nếu không phải nhuần nhuyễn thì chính là vô cùng nhuần nhuyễn. Vĩnh Thành đế phê mớ tấu chương tẻ nhạt, như nhớ ra điều gì lại nói:
- Thượng Quan Khâm chết rồi!
Triệu Tử Đoạn có chút bất ngờ:
- Đã chết? Vì sao lại chết vội như vậy?
Vĩnh Thành đế không ngẩng lên:
- Đoán xem! Hắn chết đúng vào ngày Thịnh Vương chết! Coi như trung thần hi sinh vì đại cuộc!
Thượng Quan Khâm cùng họ Tần là tả hữu Tể tướng đương triều. Họ Tần vừa rồi tay trong tay ngoài giúp đỡ Thịnh Vương làm phản mà bị xử tử, vốn dĩ Thượng Quan Khâm có thể an ổn một mình đứng đầu bá quan, thế nhưng lại bỏ mạng, còn là vì công vụ mà bỏ mạng!
Triệu Tử Đoạn mơ hồ:
- Thi thể Thịnh Vương có lẽ cũng đã biến mất đi?
Vĩnh Thành đế gật đầu:
- Nói không sai! Đã biến mất! Gần đây Trẫm còn nhận được tấu sớ từ Đông Thành hai ngàn nhân khẩu điểm chỉ ký tên xin được thờ cúng Hoàn Nhan Viên Thuyết!
Hoàn Nhan Viên Thuyết là tên gọi của Thịnh Vương.
Triệu Tử Đoạn im lặng một lúc lâu, trong đầu hiện ra nhiều khả năng, nhưng cuối cùng chỉ có một đáp án:
- Là Bạch Thực Thần! Chắc chắn là hắn! Giết Thượng Quan Khâm để đoạt xác Thịnh Vương!
Vĩnh Thành đế đẩy một tấu chương đến trước mặt y, nhàn nhạt:
- Trong triều đã vận động để Bạch Thực Thần lên vị trí Tể tướng!
Triệu Tử Đoạn nghe qua liền khó chịu, Bạch Thực Thần này chân đạp hai thuyền, trước theo Thịnh Vương sau theo Hoàng đế, vụ thi thể Thịnh Vương mất tích kia, mười phần do hắn ta gây ra:
- Hoàng thượng, thế lực Bạch gia không lớn...
- Nhưng thế lực của Tương gia rất lớn!
Tương gia, là nhà mẹ Tuyên Thái hậu.
Chập chiều, Triệu Tử Đoạn hồi Ngự Quân đài - nơi Ngự quân làm việc, cũng là nơi ở thường xuyên của hắn. Cỗ kiệu đỏ thắm chưa đi được bao xa y đã thấy Bạch Thực Thần thong thả trên đoạn đường nội thần (đường dành riêng cho quan lại tiến cung).
Triệu Tử Đoạn ra hiệu ngừng kiệu, giọng nói hàm chứa kinh thường cùng giễu cợt:
- Bạch đại nhân! Chân đại nhân đã khỏe hẳn chưa?
Ngày Thịnh Vương tiến quân vào kinh, Bạch Thực Thần đã tự đánh gãy chân mình để tránh làm theo lệnh Vĩnh Thành đế.
Bạch Thực Thần chấp tay:
- Lang Vương điện hạ khải hoàn quay về, hạ quan xin chúc mừng! Chân hạ quan tạm thời đã ổn!
Triệu Tử Đoạn đến rèm kiệu cũng không mở, hờ hững:
- Lời tốt của Bạch đại nhân bổn tọa không dám nhận! Ngày trước không phải Bạch đại nhân cùng Thượng Quan đại nhân luôn dành cho nhau những lời tốt đẹp đấy sao?
Bạch Thực Thần nghe qua hàm ý trào phúng kia vành tai giật giật, nhưng lại làm như không có gì:
- Thượng Quan đại nhân hi sinh anh dũng, thật đáng khen ngợi, đáng khen ngợi!
Triệu Tử Đoạn phất tay, cỗ kiệu tiếp tục đi, bỏ lại câu nói:
- Chết dưới tay bằng hữu, xem ra cũng không quá thiệt thòi!
Bạch Thực Thần đứng đó, nhìn theo, siết chặt nắm đấm. Hắn đã giết Thượng Quan Khâm đấy, thì sao, không có khe hở, không có bằng chứng, ai muốn nghi ngờ, cứ thoải mái nghi ngờ. Bạch Thực Thần tiếp tục theo đường cũ đến Thọ Khang cung, cung điện Tuyên Thái hậu.
Tuyên Thái hậu đang cùng Hiền Thái phi xem qua những chữ mang điềm tốt mà Lễ bộ trình lên, vừa thấy hắn đi vào, Tuyên Thái hậu đã vẫy tay:
- Ngươi, tới đây, chọn giúp ai gia!
Vĩnh Thành đế đổi niên hiệu, tôn phong thêm tôn hiệu cho mẫu hậu là lẽ thường, đặc biệt, lần này Tuyên Thái hậu còn muốn chọn tôn hiệu cho Hiền Thái phi. Bạch Thực Thần vui vẻ:
- Thái hậu nương nương, người đã là Tuyên Từ Hoàng Thái hậu, vậy vi thần xin chọn thêm hai chữ Nhân Huệ này!
Tuyên Thái hậu lẩm nhẩm trong miệng, mắt cũng sáng lên:
- Nhân Huệ Tuyên Từ Hoàng Thái hậu, rất hay!
Bạch Thực Thần lại tiếp tục:
- Thái phi nương nương, người cùng Thái hậu tình cảm thắm đượm, chọn hai chữ Tuyên Ý chính là không còn gì phù hợp bằng!
Hiền Thái phi dịu dàng cười, lại ngẫm nghĩ:
- Như vậy...có tốt không?
Tuyên Thái hậu mắt đẹp lung linh tỏa sáng:
- Rất tốt là đằng khác, không phải Thuật nhi vừa lập đại công hay sao!
Hiền Thái phi thở dài, có chút ủy khuất hiện rõ:
- Thì sao chứ! Hiện tại Phượng Thuật còn chưa đến được kinh thành!
Tuyên Thái hậu lúc này mới nhớ ra, lại hỏi Bạch Thực Thần:
- Ngươi có biết Chinh Di Tướng quân gặp phải chuyện gì không?
Bạch Thực Thần hơi nhếch môi, tỏ ý ngập ngừng:
- Thái hậu nương nương, chuyện này cũng không lớn, vốn dĩ chỉ là trong một tiệc rượu, Lang Vương điện hạ nhìn không vừa mắt phó tướng Phan gia, nên mới dụng hình đánh đập cùng bỏ mặc lại Nam Châu! Phan Tướng quân tấm lòng nhân hậu, không thể để tướng lĩnh dưới trướng cùng vào sinh ra tử gặp nguy hiểm nên mới quay xe ngựa lại đón người, mất thêm nửa phần thời gian!
Hiền Thái phi càng thêm than vãn:
- Ngày càng quá đáng, trước là Cửu Thiên tuế, sau là Lang Vương, Hoàng thượng có thực muốn nhường nửa giang sơn cho tên hoạn quan đó!
Bạch Thực Thần rũ mi đứng nghe, những lời hắn nói ra, hiệu ứng cũng không tệ. Tuyên Thái hậu hời hợt:
- Hoàng thượng sủng ái hắn ta như vậy, có nói cũng không được, nhưng làm người không thể không có sai lầm, cứ chuyện không hóa có, chuyện có hóa lớn, bắt hết nhược điểm, rồi một ngày cũng sẽ hạ bệ được!
Bạch Thực Thần như châm thêm dầu vào lửa:
- Trước kia khi thân phận Mạt Quốc của Lang Vương chưa bị lộ ra, dân chúng còn xem như bình thường, từ ngày biết y là người Mạt Quốc, đã có quá nhiều bậc nhân sĩ lên tiếng, Đại Quốc không thiếu người tài, sao lại để một kẻ ngoại quốc nắm quyền hành như vậy!
Tuyên Thái hậu nhắm mắt, có chút buồn chán:
- Hoàng thượng cái gì cũng tốt, chỉ là tâm can dễ bị xao động, cư nhiên lại đi tin tưởng kẻ thù!
Hiền Thái phi loáng thoáng an ủi:
- Năm xưa Hi nhi thông minh xuất chúng, thật không may...
"Hi nhi" được nhắc tới này chính là Hoàn Nhan Viên Hi, song sinh huynh đệ của Vĩnh Thành đế đã mất từ khi mới lên sáu tuổi.
Tuyên Thái Hậu cũng không thể kiềm nén, nước mắt cứ chảy ra:
- Hi nhi đĩnh đạc ngoan ngoãn, đề nào cũng có thể làm tốt, hỏi gì đều đối đáp thành thạo, thật tiếc...
Trầm mặc trong luồng hồi tưởng, rất lâu sau, Tuyên Thái hậu mới nhìn Bạch Thực Thần:
- Ngươi cứ lui đi, chuyện ngươi lên vị trí Tể tướng, ai gia đã nắm chắc rồi!
___________________
Chú thích:
Đồng tâm kết
Đầu cá hấp (phiên bản Thành ca làm cho Triệu ca).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.