Dương Quân Nguyệt ngồi trên xe ngựa, bên cạnh hắn là Phan Phượng Thuật, lúc này trời đã độ tháng sáu, sau hai tháng lay lắt ở Nam Châu, cuối cùng hắn cũng đợi được Phan Phượng Thuật đến đón về.
Dương Quân Nguyệt ngậm đóa hoa nhỏ trong miệng, trào phúng:
- Cứ nghĩ tên yêm nhân đó cả đời không cho ta quay lại kinh thành chứ!
Phan Phượng Thuật chú ý lên chân Dương Quân Nguyệt, khẽ thở dài:
- Đi bộ lâu như vậy, có đau lắm không? Ngươi lại còn bị đánh! Bản Tướng đi nửa đường vẫn là không thể an tâm, đành phải vi phạm quân lệnh quay lại đón ngươi!
Dương Quân Nguyệt lắc đầu:
- Cũng không đến nỗi nào, may mắn được cô nương nhà kia cứu giúp!
Phan Phượng Thuật hơi cau mày, môi khẽ cong lại:
- Cô nương nhà kia? Cùng ngươi có quan hệ gì?
Dương Quân Nguyệt biết rõ hắn ta hay ăn dấm chua, lôi trong ngực áo ra một đồng tâm kết tròn:
- Tặng huynh, ta học mãi mới làm được!
Phan Phượng Thuật có lẽ cảm động, cùng hắn không nói gì, đem đồng tâm kết đeo vào bên thắt lưng.
Thần Đô.
Triệu Tử Đoạn đã hồi kinh từ sáng sớm, vừa đổi xong y phục liền gấp gáp đến Càn Thanh cung, vốn dĩ chiều nay có tửu yến tẩy trần, nhưng y kỳ thực không đợi được, cần phải nhanh chóng gặp người.
Triệu Tử Đoạn một mạch đến thư phòng, không hề thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu, y nhìn sang Tô An:
- Hoàng thượng không có ở đây?
Tô An tuổi trạc hai mươi, vẻ ngoài bạch diện thư sinh, da trắng, mũi nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-phien-u-tinh-nan-tan-hoai/1320837/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.