Chương trước
Chương sau
“Đoàn Tử đệ đệ, cái này ăn ngon.” Trong noãn các ở tiền viện, Trung Nhi lớn hơn Đoàn Tử một tuổi kẹp một khối khoai tây hầm nhu mềm tới trong chén Đoàn Tử, còn cẩn thận dè dặt nói: “Phải cẩn thận nóng.”
Đoàn Tử nhìn khoai tây vàng tươi, mùi hương làm hắn thực vui vẻ nheo mắt, “Cảm ơn ca ca.”
Trước khi ra ngoài cha mẹ đã dặn, ở bên ngoài phải hiểu chuyện, không thể tranh chấp với người khác, hơn nữa hắn và Lục Hách rất quen thuộc, hai người thường xuyên gặp mặt, cho nên lúc ăn cơm đều ngồi cùng nhau.
Chỉ là gian ngoài Lục Thịnh nghe nói, tức khắc cười không khép miệng được, “Này khen ngược, Bùi phu nhân kêu nội tử là tỷ tỷ, con trai đệ kêu cháu nội huynh là ca ca!”
“Hài tử giao tình, cần gì so đo nhiều như vậy.” Bùi Cẩm Triều đạm cười một tiếng không để bụng, chỉ như vậy Lục Thịnh liền vui vẻ, thật đúng là không phóng khoáng.
“Sách, đệ thật làm bộ làm tịch, hiện tại là tiểu hài tử, chờ trưởng thành mới có náo nhiệt.”
“Được, vậy chờ lớn lên.”
Dùng xong cơm trưa, Bùi Cẩm Triều đứng dậy, một tay ôm con trai, khom lưng cầm lấy hai chiếc giày mang cho hắn, mới xách hắn xuống đất, “Muốn đi chơi cũng được, không được đặt mình trong hiểm cảnh, còn nhớ rõ cha dạy dỗ như thế nào sao?”
“Nhớ rõ, cha yên tâm đi.” Đoàn Tử ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói với Lục Hách: “Ca ca, chúng ta đi ra ngoài chơi.”
“Được!” Lục Hách vội không ngừng lau lau miệng, nuốt xuống trong miệng hạch đào, mang giày vào liền cùng Đoàn Tử đi ra ngoài.
Kỳ thật hai bên đều ăn không phải thực bình tĩnh, lại cũng không có hành động gì khác, nơi này dù sao cũng là hiển hách uy danh Tướng Quân phủ, có lẽ ở trong cung Bình Nam Vương còn sẽ bừa bãi vài phần, nhưng đối mặt Minh Chiến cho dù là tư lịch hay là lãnh binh cùng với thân gia bối cảnh đều cường hãn hơn, hắn vẫn cảm thấy có chút hổ thẹn không bằng, nếu nháo ra chút phong ba gì ở Minh gia, Minh tướng quân chắc chắn muốn tra trắng đen rõ ràng, đến lúc đó nói không chừng là ai mất mặt.
Nữ quyến bên này, Đường Mẫn không chút nào không vui khi bị Tiêu Lâm khiêu khích, ngược lại nói nói cười cười thật náo nhiệt với mấy người Phùng Minh Ngọc, làm cho Tiêu Lâm ở nơi xa xem càng giận dữ, rồi lại không thể làm gì, chỉ là không không làm chính mình tức giận đến no, cơm trưa dùng cũng rất ít.
Bởi vậy cơm trưa xong, nàng cũng không ở Tướng Quân phủ bao lâu, liền lôi kéo Tiền Cẩm Tú lấy lý do “Tẩu tử không thoải mái, yêu cầu về nhà nghỉ ngơi”, vội vã ngồi lên chiếc xe ngựa rời đi.
Đường Mẫn cũng không nóng nảy, nàng biết hôm nay lại đây không chỉ riêng là vì dùng cơm đơn giản như vậy, chắc là Minh Dương nói vói Minh tướng quân về lá thư kia, vì không nên công khai, vẫn phải chờ tới khi khách đều đi rồi mới được.
Giờ Thân, trong Tướng Quân phủ ngoại trừ ngày thường giao hảo không tệ với Minh Dương, còn lại đều đã lần lượt rời đi, mà lúc này Thẩm Khang lại đây mời Đường Mẫn đi tiền viện.
Nàng đứng lên nói với vài người: “Muội đi trước nhìn xem, vài vị tỷ tỷ trò chuyện.”
“Đi thôi, có lẽ là Bùi đại nhân có việc tìm muội.” Ôn Ngọc Kiều cũng biết mục đích hôm nay Đường Mẫn tới, vẫn là đêm qua trượng phu nói cho nàng, nàng rất bội phục Đường Mẫn, mà trượng phu có vẻ đã đứng cùng Bùi đại nhân.
Ôn Ngọc Kiều rất ít hỏi Chu Vô Cực chuyện bên ngoài, trượng phu làm như thế nào, nàng đều không có ý kiến, chỉ cần tĩnh tâm xử lý hậu trạch là được.
Tuy Chu phủ có hai thông phòng, cũng đều là trước khi nàng gả đã có, từ sau khi nàng gả vào Chu gia, trượng phu cũng chỉ có lúc nàng mang thai hoặc là thân mình không có phương tiện mới qua đó nghỉ một đêm, trước nay đều sẽ không tha túng, hơn nữa thiếp thất vẫn luôn dùng thuốc tránh thai, năm đó nàng gả thấp, hai người cũng phu thê tình thâm, chẳng sợ chức quan trượng phu không cao, nàng lại như cũ ái mộ hắn.
Từ khi con của hai người bọn họ lớn lên, phu quân cũng đã mấy năm không đi chỗ thông phòng, lúc trước nàng cũng nghĩ tới tiễn đi thông phòng, nhưng vì hai người kia đã không còn người thân, ngoài Chu gia cũng không chỗ nào để đi, dù sao ở trong phủ cũng chính là thêm hai đôi đũa, Chu gia còn không kém chút tiền ấy.
Đương nhiên cũng là do hai thông phòng an phận, nếu không cho dù nàng không ra tay, phu quân cũng không dung hai người kia.
Đường Mẫn đi vào tiền viện, sau đó được Thẩm Khang đưa tới thư phòng, đẩy cửa đi vào, bên trong đã có không ít người.
Cha con Minh tướng quân, Bùi Cẩm Triều, Chu Vô Cực, Lục Thịnh và Tô Bình Vân.
“Bùi phu nhân tới, mời ngồi.” Minh tướng quân nhìn thấy người thật lại đây, vội vàng mở miệng mời nàng ngồi xuống.
Đường Mẫn cũng không có ngượng ngùng, hơi hơi hành lễ liền ngồi xuống bên người Bùi Cẩm Triều, tiếp nhận trà một gã sai vặt đệ lên, nàng cười nói: “Chính là bởi vì phong di thư kia?”
“Đúng vậy, nghe nói Bùi phu nhân có thể xem hiểu chữ trên đó, cho nên mới mời phu nhân lại đây hỗ trợ đọc.” Minh Chiến gật đầu, Minh gia bọn họ đã cất chứa lá thư ố vàng này trăm năm, năm đó sau khi Thái Tổ đại tang, tổ tiên mở ra phong thư này, chữ trên đó làm tổ tiên mắt choáng váng, căn bản xem không hiểu, thế nhân toàn nghĩ Thái Tổ ban cho tổ tiên bản đồ kho báu, kỳ thật nơi nào còn có cái gì tàng bảo đồ, lúc ấy tiền triều quốc khố cũng không còn bao nhiêu tiền bạc, nếu thật sự quốc khố giàu có và đông đúc, thiên hạ tất nhiên an ổn, cần gì phải khởi binh tạo phản, hơn nữa sau đó Đại Vinh thiên hạ mới định, trấn an lòng quân, cứu tế bá tánh, tiền tài cướp đoạt từ quốc khố và các phủ đệ tham quan cũng đã mười không tồn năm, lúc ban đầu mấy năm thực sự rất gian nan, lúc ấy Thái Tổ thật sự là dốc hết sức lực.
Đường Mẫn đứng dậy đi lên lấy lá thư kia, xoay người nhìn Bùi Cẩm Triều nói: “Ta đã dạy biểu ca không ít, hiện tại chàng có thể xem hiểu bao nhiêu?”
Bùi Cẩm Triều tiếp nhận, nói: “Đoạn đầu có thể xem hiểu, là tên của tổ tiên Minh gia, mấy chữ này đều nhận thức, chính là dịch trôi chảy có chút khó khăn.”
Đường Mẫn cười gật đầu, đã rất lợi hại, ngày thường thời gian của hắn không nhiều lắm, bình thường đều là mỗi cách mấy ngày nàng mới có thể dạy Bùi Cẩm Triều một chút, cũng không phải chính thức dạy dỗ, cho nên có thể nhận thức từ đơn trên đó, Đường Mẫn đều phải giơ ngón tay cái lên, nối liền phiên dịch lại là có chút khó khăn, chính là Đường Mẫn cũng không phải hoàn toàn cái gì cũng hiểu.
Nàng ngồi xuống ghế, âm điệu bình thản từ hoãn, tinh chuẩn phiên dịch ra ý trên mười mấy trang giấy viết thư, nghe được nội dung, mọi người đều là hai mặt nhìn nhau.
Khó trách lúc trước Đường Mẫn nói đây không coi là một phong di thư, cũng khó trách lúc trước Thái Tổ lại phải dùng loại ngôn ngữ làm người xem không hiểu viết ra, trên thực tế lá thư này càng giống một loại tự truyện, nói đều là chuyện của chính ông, có lẽ là một ngày nào đó cảm thấy đột nhiên hứng khởi, mới tùy tay viết ra.
Nội dung trên thư kỳ thật có chút không thể tưởng tượng, thậm chí bọn họ hoài nghi Đường Mẫn nói rốt cuộc là thật hay giả, bởi vì không ai biết, nội dung thư tự nhiên là lời nói một phía của Đường Mẫn.
Lưu Hi Thần, tên huý của đương kim Thái Tổ, kiếp trước cũng tên như thế.
Đại Vinh triều Lưu Hi Thần là con trai của Đại Lý Tự Khanh tiền triều, trước khi xuyên qua Lưu Hi Thần là tham mưu trưởng lục quân đặc chiến bộ đội, từng chỉ huy vài lần chiến tranh vượt cảnh, tiêu diệt mấy gian tế quốc gia khác phái đến Hoa Hạ, chiến công hiển hách, thân gia bối cảnh cũng bưu hãn, tổ phụ là khai quốc công huân, phụ thân là đại tướng không quân, mẫu thân là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Lưu thị hưởng dự quốc tế, cái này nàng tự nhiên biết, chỉ là chưa bao giờ nhìn thấy.
Mà nay hai người lần lượt xuất hiện ở đây, hơn nữa niên hạn vượt qua trăm năm, đây là một cảm giác thực kỳ diệu.
“Bùi phu nhân thật sự là đại tài, có thể nhận được văn tự phiên bang.” Minh Chiến rốt cuộc hiểu rõ nội dung mặt trên, trong lòng tự nhiên kích động, ông nghĩ nếu có thể sao chép ra, có thể thiêu cho tổ tiên, làm ông ấy dưới suối vàng có biết, cũng có thể xem như hoàn thành tâm nguyện, có thể giáp mặt Thái Tổ huynh đệ cùng sống cùng chết.
“Cũng không tính cái gì, ta và Thái Tổ đến từ cùng một nơi, hơn nữa cũng từng nghe về ông ấy.” Hoa Hạ mênh mông đại quốc bị Minh tướng quân nói thành “Phiên bang”, Đường Mẫn cũng không giải thích, chính mình biết là được.
“Lời này thật sự?” Minh Chiến đột ngột đứng lên, khiếp sợ một lát, sau đó bước nhanh đi bên trong một loạt kệ sách, tìm tìm kiếm kiếm tìm ra vài bản đồ địa lý, sau đó làm Minh Dương dọn đi toàn bộ đồ vật trên bàn sách, đặt mấy bản đồ lên bàn, “Bùi phu nhân tiến lên xem, đây là bản đồ hiện giờ của Đại Vinh, đây là bản đồ mấy quốc gia lân cận, không biết nơi Bùi phu nhân sinh sống, lại là như thế nào?”
Đường Mẫn cười khổ, “Không biết Minh gia tổ tiên có nói rõ, Hoa Hạ ta năm nghìn năm lịch sử, vẫn chưa có Đại Vinh xuất hiện? Nên này bản đồ địa lý khả năng cũng không ăn khớp.” Nàng tiến lên xem, nhìn trước mắt bản đồ, lại kinh ngạc phát hiện, hiện tại Thịnh Kinh lại là N thị ở Hoa Hạ, mà Kinh Châu phủ chính là thành phố S, “Thật là kỳ diệu.” Nàng không nhịn được tán thưởng.
Dựa theo bản đồ này biểu thị, hiện giờ Đại Vinh bắc từ thành phố B, nam đến F thị, đông lâm biển rộng, tây ngăn thành phố S, lại chỉ lớn bằng một phần tư Hoa Hạ, nàng phất tay chiếu bản đồ xu thế, nói với Minh tướng quân: “Nơi ta sống, bắc từ Bắc Nhung, nam đến Dạ Ly, tây ngăn Khương quốc, tổng diện tích đạt chín trăm sáu mươi vạn kilomet vuông, là mênh mông đại quốc.”
Lúc này Minh Chiến càng là tay run lợi hại, ông lại lần nữa xoay người chui vào kệ sách, sau đó từ bên trong nhảy ra một quyển sách, nói là sách, kỳ thật càng giống tự mình xâu lại các trang giấy, từ bên trong ông mở ra một tờ, đặt trước mặt Đường Mẫn nói: “Đây là năm đó Thái Tổ lưu lại, vốn chỉ là tùy ý làm, sau đó được tổ tiên đóng sách, nội dung trên đó y như Bùi phu nhân nói, hơn nữa ngay cả diện tích quốc thổ đều giống nhau như đúc, chín trăm sáu mươi vạn kilomet vuông.”
Đường Mẫn nói ra lời này, Minh Chiến liền không hề hoài nghi, Bùi phu nhân và Thái Tổ thật sự đến từ cùng một nơi.
Tiền triều những năm cuối, là triều đại binh hoang mã loạn, đế vương ngu ngốc, phong lưu thành tánh, tiền triều đều bị gian nịnh khống chế, ngoại trừ đế đô ca vũ thăng bình, địa phương khác đều là đạo phỉ hoành hành, thiên tai không dứt, Thái Tổ xuất hiện giống như một ánh rạng đông, cứu quốc gia trong nguy nan, cứu bá tánh trong nước lửa.
Hiện giờ trong triều cũng là Tiền Hoài An khống chế triều cục, tuy Hoàng Đế tốt hơn một chút so với hoàng đế cuối cùng của tiền triều, lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, năm đó sau khi Duệ Thân Vương bị bệ hạ diệt môn, Minh tướng quân cũng đã rất ít hồi kinh, ý tưởng trong lòng ông rất đơn giản sáng tỏ, nếu không có đan thư thiết khoán Thái Tổ ban, Minh gia chắc chắn bước lên vết xe đổ của Duệ Thân Vương phủ.
Hoàng Đế lòng dạ quá hẹp hòi, còn không tự biết, hắn cho rằng diệt trừ Duệ Thân Vương, triều chính sẽ thuộc về hắn khống chế, không ngờ lại vì người khác làm áo cưới.
Chẳng lẽ Bùi phu nhân xuất hiện, cũng là có dự triệu?
Nhưng Bùi phu nhân là một nữ tử, nếu làm nữ tử họa quốc, này không phải ông muốn thấy.
Rốt cuộc nên làm thế nào cho phải.
Bùi Cẩm Triều dữ dội nhạy bén, nhìn thấy Minh Chiến trầm mặc, trong lòng hắn liền có suy tính.
“Minh tướng quân, hai người chúng ta có thể nói chuyện riêng không.”
Minh Chiến phức tạp nhìn Bùi Cẩm Triều, sau đó mới gật đầu với Minh Dương.
Mà Chu Vô Cực muốn lưu lại, lại nhìn thấy Bùi Cẩm Triều âm thầm gật đầu, chỉ phải thấp thỏm túm Lục Thịnh đi ra ngoài.
Đường Mẫn thấy thế, cười nói: “Ta mang theo Đoàn Tử trò chuyện với Minh Ngọc tỷ trước, chờ lát nữa chúng ta cùng về nhà.”
“Được, chờ ta.”
Nửa canh giờ sau, Bùi Cẩm Triều đi tìm Đường Mẫn.
Đường Mẫn nhìn hắn tiến vào, cười nói: “Đều nói xong?”
Trong lòng Bùi Cẩm Triều ấm áp, không cần phải nói hắn cũng biết quyết định của chính mình bị nàng biết được, gật đầu nói: “Nói xong, chúng ta về nhà đi.”
“Được!” Nàng kêu Đoàn Tử, nói với mấy người trước mắt: “Chúng ta đi về trước, ngày sau ở Tướng phủ gặp.”
“Vốn dĩ tỷ không định đi, nếu muội không thể thoái thác, tỷ cũng không thể để một mình muội đi đầm rồng hang hổ, cho dù chỉ vì muội, các tỷ tỷ cũng muốn đi một chuyến.”
“Dạ, vẫn là vài vị tỷ tỷ tốt nhất.”
Trong xe ngựa, Bùi Cẩm Triều nhắm mắt không nói, Đường Mẫn cũng không quấy rầy hắn, hiện tại khả năng hắn có rất nhiều chuyện cần nghĩ kỹ.
Minh tướng quân hẳn đã biết thân phận biểu ca, chỉ là xưa nay Minh gia đều nguyện trung thành đương kim bệ hạ, dựa theo nguyên tắc xử sự của Minh gia, chỉ cần một ngày Bùi Cẩm Triều không phải Hoàng Đế, ông sẽ không đứng về phe bọn họ, nhưng ít nhất có thể làm Minh gia quân “cứu viện không kịp”.
Thái Tổ có thể thuận theo thế cục, khởi nghĩa vũ trang, Minh gia trăm năm qua không một ai ăn chơi trác táng, Đường Mẫn tín nhiệm Minh gia, tin tưởng biểu ca cũng nghĩ như thế.
Tình thế hiện nay, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Biểu ca thông tuệ, nếu thân phận của hắn nói ra sẽ bị Minh gia quân kiêng kị, hắn tất nhiên sẽ không mở miệng, mà nay nếu chịu nói, thuyết minh trong lòng hắn đã có tính toán hoặc là cách ứng đối.
Đối với chính trị, nàng không có đầu óc nhạy bén, cho nên chuyện như vậy, nàng cũng chỉ có thể ở sau lưng yên lặng duy trì, không làm được gì khác.
Đêm đó, Đường Mẫn súc trong lòng Bùi Cẩm Triều, ánh mắt mê ly.
“Đi Tướng phủ cũng đừng mang theo Đoàn Tử, hay là ngày mai cho hắn đi Trung Nghĩa Hầu phủ chơi chơi đi.” Mang đi Tướng phủ nàng không yên tâm, mà đối với Tiền Hoài An, Đường Mẫn cũng bởi vậy cảm thấy sâu sắc chán ghét.
Biết rõ không phải thứ gì tốt, lại không thể không đi, đây là bi ai của nữ tử hậu trạch Thịnh Kinh, nếu không đi, ở triều đình Tiền Hoài An tất nhiên sẽ làm chuyện bất lợi với biểu ca.
Hiện giờ tuy hắn là đại học sĩ, nhưng so sánh với Tiền Hoài An, như cũ là cánh tay và đùi, trong đó rất nhiều quan hệ lợi hại cũng không phải nàng nghĩ dễ hiểu như vậy.
Thực rõ ràng, Tiền Hoài An nhất định biết Tiêu Lâm có ý với biểu ca, nếu Tướng phủ mở tiệc, thân là thê tử của Bùi Cẩm Triều, tất nhiên phải chấp nhận mời, cũng không biết trong đó ông ta rốt cuộc sắm vai nhân vật gì.
Lần này Tiêu Lâm vào kinh chọn rể đã không phải bí mật, thái độ Tiêu Khắc đối với Bùi Cẩm Triều cung yến ngày đó, có lẽ người có tâm hơi chút tưởng tượng là có thể hiểu.
Hiện giờ nếu Tiêu Lâm không gả cho Bùi Cẩm Triều, nhà khác thật đúng là không muốn cưới, cho dù nàng xinh đẹp.
Ở trong triều có uy tín danh dự chính là sẽ không muốn con dâu hoặc tức phụ như vậy, mà không có thân phận gì có lẽ muốn chính mình con cháu cưới Tiêu Lâm, nhưng căn cơ quá thiển, người ta cũng chướng mắt.
Nếu không phải Tiêu Lâm có cha là Bình Nam Vương, nữ tử như vậy kết cục thông thường không tốt, hiện giờ ỷ vào Bình Nam Vương tác oai tác phúc ở Thịnh Kinh, dám trắng trợn táo bạo muốn hãm hại chính thê, nói thật, Đường Mẫn thật đúng là chưa từng chán ghét một người như thế, cha con bọn họ xem như chiếm hai hạng đầu, chẳng phân biệt sàn sàn như nhau.
Nhận thấy được nàng thất thần, Bùi Cẩm Triều vỗ vỗ mông nàng, cười nói: “Đừng lo lắng, nàng còn sợ ta hộ không được nàng sao?”
“Chàng ở tiền viện ta tại hậu trạch, biểu ca làm sao hộ ta, ngày sau ta chỉ có thể tự mình trù tính, biểu ca ở tiền viện cũng đừng thiếu cảnh giác, nơi đó dù sao cũng là Tướng phủ, tiền viện ta không thể tùy ý đi lại, nhưng Tiêu Lâm lại không có cố kỵ.”
“Một nữ tử thôi, nếu ta thật sự có tâm kháng cự, nàng ấy còn có thể làm gì ta.” Bùi Cẩm Triều cười khẽ, “Trừ phi thật sự không tâm tư cự tuyệt, bên người ta có nàng, sao có thể nhìn trúng mặt hàng như Tiêu Lâm, muốn chế tạo chuyện xấu, đơn giản chính là hắt trà hạ dược tin tức giả, trong lòng ta hiểu rõ.”
“Ừ, ta tin tưởng biểu ca, ngày ấy nếu ta tại hậu trạch xảy ra chuyện gì, chàng cũng đừng kích động, xong việc đều phải suy xét rõ ràng, miễn cho rớt vào tầm ngắm của người khác, ngày đó có Minh Ngọc tỷ, Phương Hoa tỷ và Ngọc Kiều tỷ, ta sẽ không tách ra khỏi các nàng đơn độc hành động, nếu có người truyền tin tức cho chàng, chỉ có thể là bốn nha hoàn bên cạnh ta, người khác nói chàng ngàn vạn đừng tin.”
“Được, ta đều nhớ rõ, đêm đã khuya, sớm chút nghỉ ngơi đi.”
Hắn đâu phải người tâm tư đại ý, biết rõ Tướng phủ sẽ có ngoài ý muốn, hắn càng đánh lên hoàn toàn tinh thần, nếu hắn ăn buồn mệt, hắn có vô số phương pháp làm Tiêu Lâm sống không bằng chết, nhưng nếu Mẫn Mẫn ăn mệt, cũng không phải hắn muốn thấy.
Còn về muốn nạp Tiêu Lâm làm thiếp, thuần túy chính là vô nghĩa, nữ nhân kia ngay cả xách giày cho Mẫn Mẫn cũng không xứng.
Sáng sớm mười hai, Đường Mẫn đưa con trai đến Trung Nghĩa Hầu phủ.
Trong hầu phủ, Phùng Minh Ngọc cũng đang chuẩn bị quần áo, nghe được hạ nhân nói Đường Mẫn tới, cũng bất chấp chải đầu, tóc rối tung liền ra ngoài.
“Sao muội tới sớm như vậy?” Phùng Minh Ngọc tiếp đón nàng vào nhà, nói: “Muội ngồi một lát, tỷ thu thập một chút chúng ta liền đi.”
“Minh Ngọc tỷ đừng nóng vội, hôm nay muội lại đây chính là muốn để Đoàn Tử ở nhà tỷ, chờ sau khi dự tiệc, lại đón hắn về nhà, mang theo muội không yên tâm.”
Phùng Minh Ngọc gật đầu, “Để ở trong phủ đi, hôm nay nương cũng không đi, vừa lúc bà ở trong phủ nhìn, hôm nay không thể mang theo, ai yên tâm nha.”
Chờ sửa sang xong, hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Trước kia Tướng phủ mở tiệc bình thường tỷ cũng không đi, hôm nay có muội nên tỷ mới đi, quận chúa kia vừa thấy chính là chưa từ bỏ ý định, hôm nay không chừng muốn nháo ra chuyện xấu gì, muội nói xem một cô nương đang yên đang lành, còn có thân phận như vậy, dạng phu quân gì tìm không thấy, cố tình trắng trợn táo bạo mơ ước phu quân người khác, cho dù về sau gả đi, nàng cảm thấy cuộc sống có thể tốt sao? Thật không biết nghĩ như thế nào.”
“Đó là vì Bình Nam Vương chiếm cứ Vân Nam, đã tương đương với thổ hoàng đế, liên hôn với Tiền gia, chiếm tiện nghi không đơn giản chỉ là Tiền gia, nhưng ít nhất ở Thịnh Kinh, Bình Nam Vương vẫn không thể áp Tiền gia một đầu, muội không rõ lắm Bình Nam Vương phi là người nào, nhưng Bình Nam Vương tuyệt đối không phải tính tình tốt, hôm nay muội nhưng thật ra không có gì, cô nương gia làm ầm ĩ lên cũng là mất chút thể diện, nhưng muội lại không yên tâm biểu ca, rốt cuộc thân thể hắn yếu đuối, nếu bị người làm gì, vậy phiền toái.”
“Cái này muội cũng đừng lo lắng, Thế Tử cũng đi, hơn nữa hôm nay tham dự không chỉ người của Tiền Hoài An, cũng có triều thần bất hòa bọn họ, luôn có người sẽ nói chuyện vì Bùi đại nhân.”
“Nếu là như thế thì tốt rồi.” Đôi khi cho dù mình chiếm lý, cũng không thể thay đổi hiện trạng, chỉ hy vọng biểu ca có thể cẩn thận lại cẩn thận, nếu không Tướng phủ chắc chắn trở thành một phương địa giới quấy phong vân.
Quan lớn một bậc áp chết người, đây là hiện trạng và bi ai.
Biểu ca từng nói nàng từ chối Tướng phủ mời, chỉ là Tiêu Lâm thực hiển nhiên sẽ không bỏ qua dễ như trở bàn tay.
Mấy năm nay tình cảm Bùi Cẩm Triều dành cho nàng, nàng tất nhiên xem ở trong mắt, không có đạo lý chỉ một mặt tiếp thu mà không trả giá, chuyện giữa những nữ nhân tự nhiên vẫn phải do nàng giải quyết, chuyện này biểu ca cũng oan uổng, ngay cả lời nói đều không nói một câu với quận chúa kia, đã bị người đơn phương thích, còn phát triển đến nông nỗi bây giờ, thật sự cho rằng nàng là quả hồng mềm?
Hôm nay Tiêu Lâm không ra tay thì tốt, nếu thật sự không cần mặt mũi, nàng cũng chắc chắn cho Tiêu Lâm tan vỡ đầy miệng răng.
Hiện đại tiểu tam chẳng qua chính là muốn tiền của nam nhân, Tiêu Lâm nhưng thật ra chơi tiện, ngay cả tam nhi cũng không phải liền muốn diệt trừ chính thất trước, hôm nay nàng hành động, tương lai tất nhiên sẽ vì Bình Nam Vương phủ thu nhận tai họa ngập đầu.
Tuy nàng không thể gặp người chết, cũng không có tố chất tâm lý giết người, nhưng biểu ca nhà nàng cũng không phải người ôn thôn, bị người uy hiếp như thế, về sau còn muốn thả bọn họ một con ngựa? Đừng có nằm mộng.
Đi vào Tướng phủ, ở trước cửa đãi khách chính là thê tử của Tiền Hàm Chi Tiền đại nãi nãi, nhìn thấy các nàng đã đến, cười làm hạ nhân dẫn các nàng đến nội viện.
Lúc này nơi này đã có không ít gương mặt quen thuộc, thái thái và tiểu thư các phủ đang tốp năm tốp ba tụ lại nói chuyện phiếm.
Đây là lần đầu tiên Đường Mẫn tới Tướng phủ, phủ đệ quả nhiên là đẹp đẽ quý giá đại khí, rộng mở sáng ngời, so với trưởng công chúa phủ cũng không kém cỏi chút nào, chỉ cần là noãn các đều làm người trước mắt sáng ngời.
Mỗi khi tới một bát người chính là một lần lễ nghĩa ngươi tới ta đi, lúc này Đường Mẫn mới phát hiện chỗ tốt của việc tới chậm, chỉ cần một đợt là đủ, mà người đến sớm, người khác vào một nhà ngươi liền phải vì quan phẩm phu quân đối phương cao thấp đứng dậy hành lễ hay nhận lễ, quả nhiên làm người đau eo.
“Công chúa, lại đây ngồi cùng ta đi.” Tiền phu nhân tiếp đón vài vị phu nhân tiến vào, nhìn thấy Đường Mẫn giơ tay tiếp đón nàng.
Đường Mẫn không thể cự tuyệt, nhìn Phùng Minh Ngọc cùng với trước sau đã đến Lưu Phương Hoa, thấy các nàng gật đầu với chính mình, nàng mới mỉm cười đi qua.
Xuyên qua một rèm châu hình quạt, nơi này chỉ có Tiền phu nhân và một lão ma ma.
Đường Mẫn kinh ngạc, không biết vì sao Tiền phu nhân lại đơn độc gặp nàng.
Nhìn ra được nàng khó hiểu, Tiền phu nhân cười nói: “Công chúa ngồi xuống trước đi.”
Đợi Đường Mẫn ngồi xuống, bà mới nói với ma ma bên cạnh: “Bà đi phòng bếp nhỏ dặn dò một chút, làm cho bọn họ đừng trì hoãn thức ăn của các thái thái cô nương gian ngoài, ta và công chúa ở chỗ này nói một lát.”
“Dạ, lão nô cáo lui.”
Đường Mẫn nhìn Tiền phu nhân, ban đầu nàng không muốn giao tiếp với vị phu nhân này, đơn giản là vì bà cho chính mình cảm giác thực không thoải mái, cho dù là khí chất hay là sự đánh giá trong ánh mắt.
Tiền phu nhân cũng không nói nhảm, thấp giọng nói: “Hôm nay, công chúa cần cẩn thận, yến hội theo lý thuyết sẽ không tổ chức trước tết Thượng Nguyên, chẳng qua e ngại Bình Nam Vương sau tết Thượng Nguyên phải về Vân Nam, bọn họ cũng sốt ruột định ra việc hôn nhân của quận chúa, phía trước có Cẩn Chi giúp đỡ Bùi đại nhân, theo lý thuyết đứa bé kia tâm tư kín đáo, sẽ không xảy ra chuyện, chỉ là bên nữ quyến, ta còn có chút lo lắng quận chúa.”
“Vì sao phu nhân phải nói này đó với ta.” Đường Mẫn kinh ngạc, trước khi nàng tới chính là suy nghĩ rất nhiều đối sách, kiếp trước xem qua vô số tiểu thuyết làm nàng não bổ rất nhiều, lại không ngờ Tiền phu nhân nói như vậy.
Tiền phu nhân cười khổ: “Hoàng Hậu nương nương đối đãi công chúa không giống người khác, nàng nói với ta, ở Thịnh Kinh, cũng chỉ có công chúa thiệt tình với nàng, kỳ thật từ lúc nàng trở thành Hoàng Hậu, trong nhà này cũng đã không còn vị trí của nàng, lão gia…… và ta cũng chỉ xem như không có đứa con gái này. Nhưng mẹ con liền tâm, nếu công chúa xảy ra chuyện ở Tướng phủ, Hoàng Hậu nương nương tất nhiên sẽ khổ sở, còn về quận chúa làm như thế nào, ta cũng không có tin tức, Cẩm Tú cũng không nói cho ta, hoặc là nàng cũng không rõ lắm, tất cả đều phải xem công chúa.”
Đường Mẫn đứng dậy hành lễ với Tiền phu nhân: “Đa tạ phu nhân báo cho, nếu hôm nay Đường Mẫn không ngại, nhất định sẽ chuẩn bị hậu lễ cảm tạ.”
“Ta không cần công chúa nói lời cảm tạ, chỉ muốn về sau công chúa có thể tiến cung với Hoàng Hậu nương nương nhiều chút.”
“Phu nhân yên tâm, Hoàng Hậu nương nương là người tốt, ta tất nhiên quan tâm nàng.”
“Vậy là tốt rồi, đa tạ công chúa.”
Đường Mẫn lại nói chuyện phiếm hai câu liền rời đi, mà Tiền phu nhân lại xụi lơ trên giường.
Bà không nhớ rõ đã bao lâu không suy xét vì Hoàng Hậu nương nương, chỉ là ngày ấy nhìn thấy vài vị cung phi bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, gặp được Thần phi quốc sắc thiên hương, còn có nhiều thứ tử thứ nữ bên cạnh nàng, trái tim bà chua xót vô cùng.
Bên người bà cũng có thứ nữ, tuy hiện tại đều đã xuất giá, nhưng năm đó nghe các nàng kêu chính mình mẫu thân, trong lòng bà làm sao không đau khổ.
Nhưng trưởng nữ của mình thì sao, bên người đều là hoàng tử và công chúa, thân phận tự nhiên bất đồng, tim nàng lại làm sao không khổ sở.
Mấy năm nay Hoàng Hậu rất ít nhúng tay hậu cung, mà cha ruột của nàng cũng xem nàng như không tồn tại, trước kia cảm tình giữa Hoàng Hậu và bệ hạ hòa thuận cỡ nào, từ khi tay ông ta càng duỗi càng dài, chính mình trưởng nữ càng ngày càng khó, thế nên hiện tại nàng và bệ hạ tôn trọng nhau như khách, địa vị của Thái Tử vững chắc hay không, phụ nhân hậu trạch như bà đều thấy rõ ràng, trượng phu sao có thể không rõ.
Ông ta căn bản không để bụng, cháu ngoại chung quy cũng là nhà người khác, chỉ có trong tay chính mình nắm quyền thế, chỉ có quyền thế dừng trong tay con cháu Tiền thị, ông ta mới cam tâm.
Nhưng bà muốn chẳng qua chính là con cái hôn nhân hạnh phúc, con cháu đầy đàn mà thôi, Tiền Hoài An hiện tại ngay cả con đường cuối cùng này đều phá hỏng.
Nếu ông ta thành công, nữ nhân thay thế bà có thể có rất nhiều, nhưng nếu thất bại, bà không sợ chết, nhưng con trai và cháu trai cháu gái thì sao, ông ta có nghĩ tới không.
Hiện giờ Bình Nam Vương ở kinh thành diễn xuất, làm trong lòng Tiền phu nhân rất lo lắng kiêng kị, Hoàng Đế lòng dạ hẹp hòi, Tiền gia và Bình Nam Vương liên hôn chính là tự tìm đường chết.
Kỳ thật nếu trượng phu hết lòng nâng đỡ Hoàng Đế, ngày sau Thái Tử đăng cơ làm sao có thể thiếu tôn vinh, nhưng chung quy là phu thê, bà chỉ đành nhắm mắt chịu.
Chỉ là cái khác đều có thể thỏa hiệp, nhưng bà không quen nhìn vị quận chúa kia.
Nơi này là Tướng phủ, không phải Bình Nam Vương phủ, từ khi ở lại tướng phủ nàng liền diễu võ dương oai, thậm chí vài lần còn lén bà vênh mặt hất hàm sai khiến con gái bà, làm sao bà có thể nhịn.

“Tiền phu nhân nói gì với muội?” Mới ra tới, Minh An Ninh lại hỏi.
“Chỉ là kêu muội cẩn thận Võ Dương quận chúa thôi.” Đường Mẫn câu môi, “Trước kia muội còn không quen nhìn Tiền phu nhân, hiện giờ nghĩ đến, bà có thể là người duy nhất ở Tiền gia nhớ tới Hoàng Hậu.”
“Dù sao cũng là mẹ con, hiện tại Hoàng Hậu không khác gì bị phế, chẳng qua chính là còn chiếm trung cung thôi, có chuyện mọi người khả năng không biết, đoán xem vì sao Tiền tướng không thích đứa con gái kia như thế.”
“Vì sao?” Phùng Minh Ngọc cũng tò mò hỏi.
Minh An Ninh nắm một khối điểm tâm, chậm rãi nhấm nuốt nói: “Tám năm trước, Hoàng Hậu suýt nữa bỏ mạng, chúng ta đều biết, nhưng mọi người lại không hiểu được, vốn dĩ xảy ra chuyện là bệ hạ, không biết vì sao Hoàng Hậu lại chắn tai, chuyện này bệ hạ không rõ, chỉ cho là trong cung có người muốn mưu hại Hoàng Hậu, nhưng Thu Thiền tỷ từ trong miệng Lý đại nhân biết được, chuyện này là có dự mưu.”
Minh An Ninh nói không quá rõ ràng, nhưng các nàng đều đã hiểu.
Tám năm trước, lúc ấy phong ba Duệ Thân Vương phủ bị diệt môn qua đi không bao lâu, chắc là Tiền Hoài An ngồi không được, mới phái người xuống tay, chuyện này hẳn là bị Hoàng Hậu biết được, lúc này mới thay bệ hạ chắn tai, có lẽ vì chuyện này mới làm Tiền Hoài An không thích đứa con gái này.
Tiền Hoài An nhìn có phong phạm của đại nho thế gia, thì ra tâm địa ác độc như thế.
“Nhưng Lý đại nhân làm sao biết được?” Các nàng đều áp giọng đến cực thấp, nếu không cẩn thận nghe, thoáng cách hai bước đều nghe không được.
“Biết được từ trong miệng một tiểu hoàng môn sắp chết, vì không có chứng cứ, lúc ấy bệ hạ cũng thực nể trọng Tiền tướng, cho nên kéo dài tới hiện tại muốn nói đều nói không nên lời.”
Đường Mẫn gật đầu, đúng rồi.
Nếu là hiện tại nói cho bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ mặt rồng tức giận, Lý đại nhân có lẽ cũng khó thoát cái chết.
Năm đó ngươi phát hiện chân tướng không nói cho trẫm, hiện giờ nói ra không cảm thấy chậm sao?
Hiện giờ Tiền Hoài An cánh chim đầy đặn, trẫm không động được ông ta ngươi mới nói cho trẫm, thật là lòng muông dạ thú, thuần tâm muốn chê cười trẫm đúng không?
Hiện giờ nghĩ đến, Lưu Ngạn bị huỷ diệt cũng là mệnh trung chú định, người tâm tính như hắn căn bản không thích hợp làm Hoàng Đế, nếu không, phàm là hắn có chút độ lượng rộng rãi dung người, Lý Lãng Nguyệt cũng sẽ không đến nay đều không nói chuyện này cho hắn.
Nhưng nàng lại đột nhiên cười, hiện giờ nếu nàng đã biết, như vậy người biết chuyện này khẳng định không phải số ít, có lẽ đã thành bí mật công khai, chỉ có mặt trên còn chẳng hay biết gì.
Bởi vậy có thể thấy được, trong cảm nhận của triều thần, bệ hạ ngu muội cỡ nào, công nhiên bị chúng triều thần đùa bỡn trong lòng tay, hắn còn không tự biết.
Đồng thời cũng thuyết minh quyền thế của Tiền tướng, ở Thịnh Kinh đã đạt tới trình độ một tay che trời, làm người không thể không kinh hãi.
Nhưng một khi đã như vậy, vì sao hai năm qua trước sau bị bãi miễn vấn tội quan lớn sáu bộ, Tiền tướng lại không bảo toàn bọn họ?
Điểm này Đường Mẫn không hiểu, Bùi Cẩm Triều hẳn là biết, nhưng nàng cũng không tính toán hỏi, hỏi cũng không có tác dụng quá lớn.
Tiêu Lâm dặn dò một chút, sau đó chặt chẽ chú ý Đường Mẫn.
Ở hậu trạch, có thể làm Đường Mẫn có hại đơn giản chính là hỏng thanh danh mà thôi, còn về giết người phóng hỏa, ngày này nơi nơi đều là người, thật đúng là không có biện pháp an bài.
Nhưng nàng đã dặn dò xong, chỉ chờ bên kia có người tới phối hợp thôi, hôm nay tất nhiên sẽ làm Đường Mẫn thân bại danh liệt, nàng thật muốn nhìn, Bùi Cẩm Triều lòng dạ lại lớn, còn có thể bao dung một dâm phụ?
Nếu hắn bao dung vậy cũng không sao, nam nhân uất ức như vậy, Tiêu Lâm nàng cũng chướng mắt.
Thịnh Kinh phu nhân đều biết, phàm là tham dự yến hội, Đường Mẫn và vài vị phu nhân đều ở bên nhau, vòng nhỏ hẹp thật chặt, người khác chỉ nhìn một cái liền cảm thấy không thể chen chân vào, mấy năm nay đều là như thế, thời gian lâu, cũng không có người tự đòi mất mặt.
Hơn nữa tính tình Phùng Minh Ngọc cũng nổi danh ở Thịnh Kinh, mới vừa gả vào Lục gia đã rất đanh đá, nếu ai chọc tới nàng, một hai phải giáo huấn ngươi, miệng lưỡi sắc bén, người bình thường đều không cãi lại nàng.
Còn lại vài vị cũng đều có thân phận, nhà mẹ đẻ càng là có uy tín danh dự, ai ăn no rững mở ầm ĩ với các nàng.
Rốt cuộc tuy chức quan của phu quân các nàng nhìn như không cao, nhưng nếu liên hợp lại, chỉ sợ Hoàng Đế đều phải lễ nhượng ba phần, Tiền tướng càng sẽ không trở mặt với bọn họ, nhà ai với nhà ai cũng đều rắc rối khó gỡ.
Tiền đại nãi nãi ngày thường làm người thực tốt, cho dù là Tiền gia tức phụ, vẫn có thể nói mấy câu với các nàng.
Nàng tiến vào, nhìn thấy trong phòng mọi người, nói với thị nữ: “Làm phòng bếp nhỏ chặt chẽ chút, đặc biệt là Tô phu nhân, nàng tất nhiên thích tiểu điểm tâm ngon miệng, mỗi dạng đều mang một ít, đừng chậm trễ, các phu nhân bên kia cũng đều tăng cường chút.”
Thị nữ theo tiếng, làm người phía dưới dâng điểm tâm, rượu trái cây, không chậm trễ bên nào.
Mắt thấy chưa đến nửa canh giờ chính là giờ cơm trưa, Tướng phủ hiện tại có thể nói là bận rộn khí thế ngất trời.
Đường Mẫn cười nói: “Nhìn thấy đại nãi nãi bận việc như vậy, muội chính là không muốn ở trong phủ đãi khách, bận việc một ngày, không chừng thân mình mệt mỏi bao lâu.”
“Muội cũng không thể vẫn luôn lười nhác như vậy, hiện tại còn dễ nói, chờ về sau Đoàn Tử trưởng thành, muội còn có thể tranh thủ thời gian như vậy?” Ôn Ngọc Kiều trêu ghẹo nói.
“Đoàn Tử trưởng thành sao muội không được nhàn? Như vậy càng tốt, sớm chút cưới tức phụ cho tiểu tử kia, không phải muội càng thanh nhàn sao, hơn nữa làm quan cũng không thú vị, chờ con trai lớn, biểu ca cũng không cần cả ngày bận rộn, chúng ta có thể nơi nơi du ngoạn.”
“Muội sống quá thoải mái, nơi nào giống chúng ta.” Lưu Phương Hoa nhấp môi giận cười, “Vẫn là muội biết sống, tỷ liền không khả năng.”
“Như thế nào, thiếu tướng quân phải đi đánh giặc sao?” Phùng Minh Ngọc hỏi.
“Không biết phụ thân nói như thế nào, là cảm thấy phu quân hàng năm ở kinh thành, nếu sau này phụ thân lớn tuổi, Minh gia quân không người lãnh binh, phu quân không có tài bằng đại bá, nhưng cũng không kém, tuy mẫu thân luyến tiếc, cũng không cự tuyệt.”
Đường Mẫn biết Minh Dương còn có một vị huynh trưởng, tên Minh Quyết, lúc còn rất nhỏ cũng đã có thiên phú lĩnh quân đánh giặc, nhưng trời đố anh tài, tuổi còn trẻ đã chết trận sa trường, tục truyền bị một viên hãn tướng của Bắc Nhung bắt sống, phơi thây ba ngày mới chém đầu, đây là chuyện mười mấy năm trước, lúc ấy Minh Quyết cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi.
Biểu ca nhắc tới hắn cũng là bóp cổ tay tiếc hận, Bắc Nhung hãn tướng kia sau đó bị Minh tướng quân tự tay trảm rơi xuống ngựa, nghe nói lúc ấy Minh tướng quân cũng vì giao chiến với đối phương, thân bị trọng thương, thiếu chút nữa chết.
Minh Dương thiện binh pháp, nhưng so với Minh Quyết, vẫn là kém vài phần, hiện giờ trưởng tử của Lưu Phương Hoa mười hai tuổi, được Minh tướng quân mang theo bên người dạy dỗ, nghe nói thiên phú dị bẩm, có thể sánh ngang Minh Quyết năm đó.
Tuy Minh tướng quân trấn thủ Bắc Cảnh, nhưng Minh Dương lại lưu lại kinh thành, có chút không thể nào nói nổi, nhưng đây cũng là đế vương quyền mưu, giống giữ con tin, dù sao Lưu Ngạn ý là, nếu ta không có biện pháp thu Minh gia quân vào tay, liền nắm chặt con của ngươi, không sợ ngươi ngấm ngầm giở trò.
Thuần túy chính là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, buồn cười lại đáng giận.
Một thế hệ đế vương, trí tuệ nhỏ hẹp như thế, cũng khó trách sẽ bị Tiền Hoài An thiết kế đến tận đây, lại không có lực đánh trả.
“Nhưng bệ hạ hẳn sẽ không đáp ứng, điểm này thật ra tỷ không lo lắng.”
“Nếu Minh tướng quân nói như vậy, tất nhiên là có mười phần nắm chắc.” Đường Mẫn nói, “Nói không chừng trưởng tử của Phương Hoa tỷ có thể ở kinh thành hai năm.”
Lưu Phương Hoa vừa nghe, con ngươi tức khắc hiện lên một tia sáng, nhưng theo sau cười khổ nói: “Nếu là cái dạng này, tỷ thật hy vọng phu quân lưu lại trong nhà, rốt cuộc Uyên nhi còn nhỏ tuổi, phụ thân tất nhiên sẽ không để hắn ra tiền tuyến, phu quân không giống.”
“Nói có đạo lý.” Minh An Ninh gật đầu, “Tính tình cha cố chấp, tẩu tử sắp buồn rầu.”
“Muội còn ở nơi này vui sướng khi người gặp họa.” Lưu Phương Hoa hờn dỗi trừng mắt nhìn cô em chồng, đáy mắt lo lắng có chút thâm, lại hoàn toàn không đau thương.
Có lẽ lúc gả vào Tướng Quân phủ, nàng đã biết trách nhiệm của chính mình.
“Ai nha, phu nhân tha mạng, nô tỳ không phải cố ý.” Một tiểu nha hoàn bưng rượu trái cây đi đến chỗ Đường Mẫn, trực tiếp té ngã, sau đó cả người gục trên người Ôn Ngọc Kiều, thế nên hơn phân nửa hồ rượu sái Ôn Ngọc Kiều một thân, lúc đứng lên, rượu trái cây trực tiếp theo tơ lụa chảy xuống.
Ôn Ngọc Kiều tức khắc không vui, hôm nay tới trong phủ người khác làm khách, ai còn thuận tay mang theo một bộ quần áo? Kể từ đó có chút phiền phức.
Hơn nữa nàng còn có thói ở sạch, nếu mặc quần áo của người khác, nàng trăm triệu không muốn.
Bên kia Tiền đại nãi nãi nghe được tiếng chạy tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy quần áo Ôn Ngọc Kiều, lúc này xem như huỷ hoại, quay đầu nhìn tiểu nha hoàn run bần bật, thấp giọng quát: “Làm việc như thế nào? Ta không dặn các ngươi? Còn không đi xuống.”
Nha hoàn kia nơm nớp lo sợ xoay người đi ra ngoài, hốc mắt còn mang theo nước mắt, ngày như hôm nay, Tiền đại nãi nãi cũng không dễ xử lý nha hoàn kia, nàng tiến lên, dùng khăn phất phất quần áo Ôn Ngọc Kiều, áy náy nói: “Muội muội, chỗ ta có hai bộ quần áo mới may, chưa từng mặc, ta mang muội đi thay nha.”
Vốn dĩ Ôn Ngọc Kiều không muốn, nhưng nghe nói còn chưa từng mặc, liền gật đầu ứng.
Nếu chuyện này xảy ra trên người Đường Mẫn, có lẽ nàng sẽ cảm thấy âm mưu đã bắt đầu rồi, nhưng rượu trái cây đổ lên người Ôn Ngọc Kiều, nàng cũng như cũ cảm thấy buồn bực.
Mãi đến khi có một nha hoàn khác lại đây, nói với Phùng Minh Ngọc ngoài phủ có người tìm, trong lòng nàng mới nổi lên cảnh giác.
Phùng Minh Ngọc nhìn nha hoàn kia nói: “Có biết là ai?”
Nha hoàn kia cười nói: “Cái này nô tỳ không biết, người tới chỉ nói là quản sự trong phủ.”
Phùng Minh Ngọc vừa muốn đi, lại phát hiện ống tay áo bị Đường Mẫn không dấu vết túm túm, trong lòng nàng hiểu rõ, quay đầu nói với thị nữ: “Ngươi đi ngoài cửa nhìn xem là ai tới tìm, hỏi rõ ràng rồi quay lại báo với ta một tiếng.”
“Dạ!”
Thị nữ kia cũng không có gì vội vàng hoặc là khẩn trương, chỉ thông bẩm xong liền rời đi, Đường Mẫn cũng nhìn về phía ngoài cửa, thấy tầm mắt Hương Lan đảo qua, nàng gật đầu với Hương Lan, sau đó đối phương liền theo thị nữ của Phùng Minh Ngọc rời đi.
Trước sau còn chưa đến vài phút, Ôn Ngọc Kiều xảy ra chuyện, hiện tại Phùng Minh Ngọc cũng có người tới tìm, hôm nay Đường Mẫn chính là cảnh giác cao độ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.