Chương trước
Chương sau
Buổi chiều giờ Thân, một hồi mưa to thổi quét toàn bộ Thịnh Kinh, chỉ mới một lát, mặt đất đã toàn bộ ướt đẫm, hơn nữa dần dần hội tụ thành vũng nước.
Đường Mẫn đứng cạnh cửa sổ, nhìn bên ngoài mưa to tầm tã, khô nóng không còn, lại tăng thêm hơi ẩm nồng đậm.
Mưa lớn như thế, ban đầu Đường Mẫn tưởng sẽ thực mau kết thúc, không ngờ mãi cho đến hoàng hôn lúc cơm chiều, thế mưa chỉ hơi giảm, lại không có dấu hiệu dừng.
Hương Thảo đi tới ngoài hành lang, đặt ô che mưa cạnh cửa, sửa sang lại váy áo, thấy không có gì không ổn mới đi vào: “Phu nhân, nhìn mưa to, có lẽ một chốc một lát sẽ không dừng, đêm nay ngài nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Đường Mẫn gật đầu, “Dọn cơm đi, vài vị phu nhân bên kia ra sao?”
“Nô tỳ đã đi xem, Lục phu nhân nói thế mưa quá lớn, hôm nay không lăn lộn, phu nhân nghỉ ngơi sớm chút.”
“Đã biết, ngươi đi làm việc đi.”
Thực mau đồ ăn được mang lên, không đợi nàng bắt đầu dùng cơm, bên ngoài Hương Ảnh đã tiến vào: “Phu nhân, gia đến.”
Đường Mẫn ngạc nhiên, Bùi Cẩm Triều? Mưa lớn như vậy đến đây làm gì?
Không đợi nàng bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, Bùi Cẩm Triều một thân hơi ẩm đi vào.
Đường Mẫn đứng dậy, phát hiện quần áo vạt áo và giày hắn đều đã ướt đẫm, vội vàng nói với Hương Lan: “Đi chuẩn bị nước ấm.”
Sau đó lôi kéo hắn đi vào phòng ngủ, “Biểu ca tới có mang theo quần áo tắm rửa?”
Dứt lời, Hương Thảo xách theo một tay nải đi vào, “Phu nhân, vừa rồi Thẩm đại ca làm nô tỳ mang quần áo của thiếu gia đến.”
“Đã biết, đi xuống trước đi.” Nàng tiếp nhận tay nải, mở ra lấy cho hắn một bộ, “Sạo lại dầm mưa đến đây?”
Bùi Cẩm Triều nhìn nàng ở bên cạnh bận việc, tự cởi áo ngoài, “Chu Vô Cực nói, trận mưa này đại khái liên tục ba năm ngày, một mình nàng ở đây ta không yên tâm, đợi mưa hơi giảm, chúng ta hồi phủ.”
“Người nhà của Minh Ngọc tỷ bọn họ cũng đến đây?”
“Các nàng sẽ tự trở về, qua mấy ngày ta lo lắng trong cung sẽ xảy ra chuyện, nàng không thể lưu lại bên ngoài.”
“Trong cung xảy ra chuyện gì sao?” Đường Mẫn tò mò hỏi.
Bùi Cẩm Triều đứng dậy vòng qua bình phong, cả người ngồi trong thau tắm, “Hài tử trong bụng Trân Phi giữ không nổi.”
“Nhanh vậy?” Đường Mẫn kinh ngạc, “Thần Quý nhân tiến cung mới mấy ngày, nhanh như vậy nàng đã không kìm nén được?”
“Chỉ sợ sự thật không phải.” Bùi Cẩm Triều không nghĩ là Thịnh Tư Nghiên làm, cho dù là quý nhân đã thị tẩm, lúc này ở trong cung cũng không có đủ nhân mạch chống lại Trân Phi, “Hoàng Hậu phạt Trân Phi nguyệt bạc, không nhiều lắm, chỉ ba tháng.”
“Không còn hài tử còn phạt nguyệt bạc? Hoàng Đế nói như thế nào?” Lợi dụng hài tử kiềm chế người bị phát hiện?”
Tư tâm Đường Mẫn không cho rằng Trình Nghê Thường làm vậy, nếu nàng thật sự có mục đích đẩy Thất hoàng tử đăng cơ, nhất định sẽ cẩn thận sinh đứa con trong bụng, rốt cuộc ở hậu cung, sinh hoàng tử nhiều không chỉ đại biểu trình độ được sủng ái, về sau có huynh đệ ruột vẫn là một trợ lực lớn.
Hơn nữa cho dù Trân Phi lại thiếu kiên nhẫn, cũng sẽ không chọn lúc Thần Quý nhân thị tẩm chưa đến hai ngày, dùng hài tử trong bụng để bẫy đối phương, quá không có lời.
Cho nên hài tử trong bụng Trân Phi hoặc là không cẩn thận rớt, hoặc là bị người khác âm thầm động tay động chân.
Trên thực tế Bùi Cẩm Triều cũng nghĩ như vậy, hiện giờ cung phi hậu cung bao gồm tú nữ ước chừng gần hai mươi người, tú nữ chưa học xong quy củ, không được phi tần triệu kiến, không có cách nào chạy loạn, nói vậy chỉ còn lại vài vị cung phi có vị phân, muốn điều tra rõ, nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng thực sự không dễ dàng, chỉ xem có người thiệt tình muốn điều tra hay không.
“Hoàng Đế tất nhiên tức giận, chẳng sợ hiện tại Thần Quý nhân được sủng ái, lại chỉ là sủng, hắn và Trân Phi chính là có cảm tình không tầm thường.” Mỹ nhân, Hoàng Đế thấy quá nhiều, nếu Thần Quý nhân chỉ dựa vào sắc đẹp hầu quân, đạo hạnh của nàng cũng chỉ như thế, nếu thật sự có tâm kế, hắn không để bụng tặng nàng một hồi tạo hóa, đưa nàng lên chủ vị hậu cung, tiền đề là nàng phải chỉnh chết lão yêu bà kia trước mới được.
Đường Mẫn đặt quần áo trên bình phong, sau đó vòng qua, cầm khăn tẩm ướt chà lau phía sau lưng cho hắn, “Biểu ca chàng nói xem, lúc trước Trân Phi cứu Hoàng Đế, thật là nàng thiết kế?”
“Mẫn Mẫn, tử sĩ Duệ Thân Vương phủ chỉ phục tùng đương nhiệm Vương gia, cho dù nàng muốn điều động, bọn họ vẫn phải xin chỉ thị ta, cho nên Trình Nghê Thường không có bản lĩnh và tư cách điều động tử sĩ. Chuyện này qua đi mấy năm, hai người hành thích đã đương trường tử vong, hiện giờ muốn điều tra thực khó khăn, nhưng hai người kia tuyệt đối không phải tử sĩ Duệ Thân Vương phủ, có lẽ là Trình Thụy Tường an bài cho nàng, hoặc là nàng tùy tiện tìm hai kẻ võ công không tệ thiết kế.”
“Không có khả năng là tử sĩ phản bội?”
“Không có.” hai chữ này, Bùi Cẩm Triều nói tùy ý, nhưng ý trong đó lại làm người kinh tâm động phách.
Nếu là vậy, lúc trước Hoàng Đế muốn diệt cả nhà Duệ Thân Vương phủ, có bọn họ che chở, cha mẹ hắn muốn đào tẩu cũng có cơ hội rất lớn, xem ra hắn chết, làm cha mẹ hắn bị đả kích không nhỏ.
Chỉ là còn có một chút nàng không rõ, năm đó lúc Lưu Cảnh chết, bọn họ có lẽ đoán được là ai hạ độc thủ, vì sao không báo thù?
Mấy vấn đề này nàng đều muốn hỏi, nhưng cũng cảm thấy hiện tại không phải lúc, về sau sớm muộn gì đều có thể biết, có lẽ vậy.
“Biểu ca, vì sao chàng không chạm vào Trình Nghê Thường? Ta thấy nàng cũng là mỹ nhân.”
“Người thứ hai ta cũng không chạm vào.” Đừng nói giống như chỉ có Trình Nghê Thường.
“A, vậy là chàng chỉ chạm vào người thứ nhất thôi? Biểu ca thật trường tình.” Đường Mẫn cười đôi mắt đều nheo lại.
“Ừ! Cho nên nàng là nữ nhân đầu tiên muốn ép khô ta.”
“…… Chúng ta ai ép khô ai?” Đường Mẫn nhịn không được nở nụ cười, “Ép lẫn nhau đi, phu thê vốn dĩ nên như vậy.”
“Vậy sao!” Bùi Cẩm Triều cười, “Da mặt nàng dày hơn cô nương khác nhiều.”
“Chẳng lẽ biểu ca hy vọng lúc chàng đòi lấy, ta kháng cự kêu ‘đừng mà’ ‘không cần’?” Đường Mẫn chà lau lưng hắn, “Biểu ca ý tưởng thật nhiều.”
“……!” Bùi Cẩm Triều cảm thấy, chính mình và nàng đùa giỡn lẫn nhau, bại trận khẳng định là chính mình, vẫn là thành thành thật thật hưởng thụ phu nhân chà lưng đi.
“Hay là đêm nay chúng ta thử xem?” Đường Mẫn nói thầm.
Bùi Cẩm Triều suy nghĩ một lát, khóe môi lộ ra tươi cười gian trá, “Được!”
Vác đá nện vào chân mình, nói hẳn là Đường Mẫn.
Nàng xác thật kêu “không cần”, người nam nhân này lại thật sự thành thật, trêu chọc nàng trong ngoài lửa nóng, người này lại thu tay? Bùi phu nhân tỏ vẻ có chút há hốc mồm.
Kết quả, Bùi Cẩm Triều phát hiện lạc thú mới, hắn không động, không nghĩa là cô nương này sẽ thành thật, kết quả thực nghiệm làm hắn phi thường vừa lòng, quả nhiên như phu nhân nói, phi thường có lạc thú!
Sáng sớm hôm sau, Đường Mẫn mở mắt ra, toàn thân xương cốt đều kẽo kẹt đau đớn, có thể thấy được tối hôm qua lăn lộn rất lợi hại.
Bên cạnh Bùi Cẩm Triều còn nghỉ ngơi, cúi đầu nhìn khuôn mặt an tĩnh, hắn ngày thường cũng đã rất đẹp, lúc ngủ sẽ thực tĩnh, làm người an tâm.
Cúi đầu khẽ hôn một chút bên môi hắn, sau đó đứng dậy xuống giường, nghe được bên ngoài tiếng mưa vẫn không nhỏ, nghĩ có lẽ hôm nay không về được.
Đứng dậy đi ra nội thất, bên ngoài hai nha hoàn đang nói chuyện, nhìn thấy nàng, vội vàng từng người chuẩn bị dụng cụ rửa mặt.
“Phu nhân, hôm nay chúng ta có thể trở về sao?” So với ở trong chùa như vậy, Hương Thảo cảm thấy còn không tự tại bằng trong phủ, lúc này phu nhân sẽ cho các nàng làm việc tự do, nàng bận việc ở trong phòng hoặc là trong thư phòng, việc nhỏ như bưng trà đổ nước, căn bản không cần các nàng hầu hạ.
“Nhìn xem thế mưa rồi nói sau, có phải cảm thấy nhàm chán hay không?” Đường Mẫn cười nói.
“Nô tỳ chính là cảm thấy, trời mưa nếu không thể ra cửa, còn không bằng ở trong phủ.”
“Đúng vậy, ổ vàng ổ bạc không bằng ở chó nhà mình.” Nàng nhìn màn mưa ngoài cửa, không biết Minh Ngọc tỷ bọn họ đã dậy hay chưa.
Hương Thảo cũng cảm thấy như vậy, cho dù người khác cho nàng một ngàn lượng bạc, kêu nàng rời đi Bùi phủ, nàng cũng không muốn.
Nhìn tiểu nha đầu trước mắt, Đường Mẫn nghĩ đến năm nay Thúy Hồng cũng mười bốn tuổi, lại qua mấy năm sẽ lưu không được.
Nàng không muốn mấy nha hoàn vẫn luôn ở cạnh chính mình, chờ các nàng đều tới tuổi, để các nàng thoát nô tịch, sống cuộc sống của chính mình, sinh con dưỡng cái, không cần xem ánh mắt người khác.
Rửa mặt xong, nàng quay về nội thất, phát hiện Bùi Cẩm Triều đã dậy, khoác áo nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ.
“Biểu ca thân mình không tốt, còn mở cửa sổ, cẩn thận cảm lạnh.” Nàng tiến lên, đóng một bên cửa sổ, “Dùng cơm luôn nha?”
“Được.” Bùi Cẩm Triều gật đầu, sau đó mang giày đi rửa mặt.
Đường Mẫn lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi: “Hôm nay biểu ca không vào triều sao?”
“Đều đã canh giờ này nàng mới hỏi ta?” Bùi Cẩm Triều gác khăn cạnh thau đồng, “Hôm nay không vào triều, hai ngày nay nghỉ.”
“Chẳng lẽ là vì Trân Phi?” Đột nhiên nghỉ? Rốt cuộc là vì sao?
“Có lẽ là có nguyên nhân khác, nàng nghĩ Lưu Ngạn thật tốt quá, hai năm trước còn có thời gian liên tục hơn một tháng không thượng triều. Hai ngày nay do Thái Hậu nghe báo cáo và quyết định sự việc, có sổ con đưa lên là được.”
“Tự nguyện?”
Bùi Cẩm Triều cười nói: “Nàng nghĩ sao? Lưu Ngạn trước nay đều không phải một người đại hiếu, nếu không phải hắn không đủ năng lực, sao có thể bị Tiền thị tộc nắm lấy yết hầu.”
Thấy hắn thu thập xong, Đường Mẫn sai hạ nhân dọn cơm sáng.
“Vậy chúng ta dùng cơm sáng xong, nhìn xem thế mưa không lớn liền trở về.” Nàng suy nghĩ nói: “Nhưng hài tử của Trân Phi không còn có quan hệ gì tới chúng ta?”
“Chẳng lẽ nàng không muốn tiến cung xem?” tươi cười bên môi Bùi Cẩm Triều mang theo một tia âm lãnh, “Hiện giờ quan hệ Đế hậu chính là chạm vào là nổ.”
Đường Mẫn chỉ hơi hơi tưởng tượng, liền hiểu nội tình trong đó, “Chẳng lẽ Lý thái y của Thái Y Viện có vấn đề?”
“Hắn không có vấn đề, nhưng hắn chẩn bệnh khẳng định có vấn đề.” Bùi Cẩm Triều ngồi xuống ghế dựa cạnh bàn, “Hiện tại thế cục còn bảo trì cân bằng nên Hoàng Hậu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.”
“Biểu ca cho rằng Hoàng Hậu sẽ xảy ra chuyện? Chỉ vì một đứa bé còn chưa ra đời, hơn nữa còn là dưới tình huống chân tướng còn chưa biết?” Đường Mẫn nhíu mày, nếu là như thế, chuyện này tuyệt đối không đơn giản.
Theo lý thuyết Hoàng Hậu không phải người thiếu kiên nhẫn, vì sao sau khi Trân Phi mất hài tử còn phạt nguyệt bạc, sau lưng rốt cuộc có nội tình và biến cố như thế nào?
Dựa theo ý tưởng của nàng, lúc này không nên là Trân Phi và Thần Quý nhân nháo sao?
“Hiện tại trong lòng Lưu Ngạn, Trân Phi quan trọng hơn Hoàng Hậu, hơn nữa Thái Hậu nghe báo cáo và quyết định sự việc không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, trong lòng bọn họ đều hiểu quan hệ Đế hậu không tốt chủ yếu là vì Thái Hậu và Tiền gia, nhưng Hoàng Hậu làm sao quan trọng bằng giang sơn Đại Vinh? Hoàng Hậu không phải đồ ngốc, nàng rất rõ thân phận và tình cảnh của chính mình, nếu không phải Trân Phi thật sự làm gì đó quá mức, Hoàng Hậu tuyệt đối sẽ không xung đột với Trân Phi.”
Đường Mẫn nghe hắn phân tích, thực có lý, chỉ là không nói đến mấu chốt.
“Nhưng biểu ca, trong đó ai sắm vai nhân vật gì? Chàng nói rõ chút, miễn cho ta tiến cung vẫn mơ hồ không rõ sẽ làm lỗi.”
Bùi Cẩm Triều cười nói: “Điểm này ta thực yên tâm về nàng, nàng chỉ cần đi theo bên cạnh Thái Hậu và Hoàng Hậu, thực mau sẽ biết, nhưng khẳng định không phải Hoàng Hậu và Thần Quý nhân.”
Cho nên, lần này Trân Phi sinh non là kế hoạch của một mình Thái Hậu?
Nghĩ vậy, trong lòng nàng tức khắc nổi lên lạnh lẽo.
Nàng thấp giọng thở dài: “Biểu ca, nếu thật sự như lời chàng nói, ta thà rằng là Hoàng Hậu nương nương phái người xuống tay.”
Mặc kệ Trân Phi như thế nào, hài tử trong bụng nàng vẫn là cháu ruột của Thái Hậu, bà lại thật sự có thể xuống tay được, nhìn như là vì Hoàng Hậu, nhưng lúc này lại đặt Hoàng Hậu vào hiểm cảnh, không biết Thái Hậu đã suy xét tới kết quả này chưa.
Nữ nhân cầu đơn giản chính là tốt tốt đẹp đẹp, ân ân ái ái với phu quân, mà người bên cạnh Hoàng Hậu, lại vì quyền lợi vốn không thuộc về chính mình, làm một nữ nhân trở thành vật hi sinh.
Bọn họ dữ dội tàn nhẫn, mà Hoàng Hậu lại là dữ dội bất hạnh.
“Biểu ca muốn biết gì?” Nàng tiến đến cạnh hắn hỏi.
Hắn ôm cô nương trước mắt vào lòng, cười nói: “Là nàng muốn biết gì.”
“Tự nhiên là đi thăm Hoàng Hậu, dù sao ta không tiến cung, có lẽ Hoàng Hậu cũng sẽ phái người tới triệu kiến, còn không bằng chủ động một chút.” Đường Mẫn biết, nếu lúc này nàng không chủ động, có lẽ trong lòng hai nữ nhân tôn quý nhất trên đời này sẽ có khúc mắc, ở trong cung Hoàng Hậu xem như người tương đối tốt, nhưng tốt cũng phải xem tâm tình, thực hiển nhiên hiện tại tâm tình Hoàng Hậu cũng không tốt.
Đôi khi bảo trì khoảng cách là tốt, đôi khi bảo trì khoảng cách chỉ sợ sẽ phải bỏ mạng.
Dùng bữa sáng xong, bên ngoài mưa như cũ chưa dừng, vì tối hôm qua nàng bị lăn lộn lợi hại, hơn nữa dậy sớm, lúc này cũng có chút mệt rã rời.
“Ta ngủ một lát, khi nào đi kêu ta.”
“Đi thôi.” Bùi Cẩm Triều cũng không đi ra ngoài, từ trên kệ sách lấy hai cuốn kinh Phật, sau đó ngồi dựa vào đầu giường lẳng lặng lật xem.
Trong lúc nhất thời, trong phòng ngẫu nhiên vang lên tiếng lật sách rất nhỏ cùng với tiếng hít thở thanh thiển của tiểu nha đầu bên cạnh.
Giờ phút này hắn đột nhiên nghĩ, nếu cứ cùng nàng bình đạm cả đời chưa chắc không phải chuyện tốt, nhưng nếu hắn đã trùng sinh, tuyệt đối không thể nhìn giang sơn Lưu thị đổi chủ, để phụ vương và mẫu phi nghẹn khuất rời thế gian.
Cái gì oan oan tương báo khi nào dứt, nếu các ngươi nghĩ thoáng như thế, chờ đến khi hắn báo thù xong rồi, lại dâng tặng những lời này trở về.
Mẫn Mẫn hiểu biết hắn, cho nên trước nay đều không khuyên hắn từ bỏ báo thù, cưới nàng thật tốt.
Giơ tay nhẹ nhàng vén tóc trên má nàng, kéo chăn mỏng lên trên, nghĩ tối hôm qua nàng xác thật rất mệt, sáng nay cũng dậy sớm hơn chính mình.
Nhưng thực mau hắn phát hiện một vấn đề, nhìn nàng ngủ ngon lành, sâu ngủ cũng xông lên, làm mí mắt hắn phát sáp.
Không có cách nào, chỉ có thể gác xuống kinh thư, nằm xuống ôm nàng, cũng nghỉ ngơi một chút.
Chờ lại lần nữa mở mắt ra, bên ngoài tiếng mưa có vẻ không bằng buổi sáng, đứng dậy đẩy ra cửa sổ, đúng là nhỏ hơn rất nhiều.
“Người tới.”
Ngoài cửa phòng, giọng Thẩm Khang truyền tới.
“Chủ tử.”
“Chuẩn bị xe, chúng ta dẹp đường hồi phủ.”
“Dạ!”
Lúc Đường Mẫn mở mắt ra đã ở trong xe ngựa, đang nằm trên đùi Bùi Cẩm Triều.
“Biểu ca.” Nàng ngồi dậy xoa xoa mắt, “Mưa nhỏ?”
“Ừ, nếu còn buồn ngủ thì ngủ tiếp trong chốc lát, về đến nhà ta kêu nàng.”
“Không cần, hiện tại là giờ nào?” Nhấc ấm trà rót cho chính mình một ly, “Minh Ngọc tỷ bọn họ đã về sao?”
“Giờ Mùi bọn họ đã được người nhà đón về.”
Nàng dựa vào vách xe, xốc nửa mành nhìn bên ngoài mưa nhỏ tí tách.
“Biểu ca là đơn thuần vì trong cung xảy ra chuyện, mới đi Vạn Phật tự đón ta sao?”
Bùi Cẩm Triều ngẩng đầu nhìn nàng, “Nàng cảm thấy sao?”
“Mưa lớn như vậy, ta nghĩ là biểu ca không yên tâm ta, mới đến tìm.”
“Nàng biết là được, Vạn Phật tự cách xa kinh thành, lại mưa lớn như vậy, nàng ra cửa kêu ta làm sao yên tâm?”
“Bên cạnh ta không phải còn có Thẩm Kiện sao? Hơn nữa tối hôm qua, chúng ta ở Phật môn tịnh địa, chàng chính là khinh nhờn thần linh.”
“Không phải nàng không tin sao?” Hắn nhớ rất rõ, nha đầu này nói mình chính là “người theo thuyết vô thần”.
“Này không có quan hệ với việc tin hay không, là trường hợp không giống thôi.” Đường Mẫn nhìn hắn cầm một quyển kinh Phật, cười nói: “Biểu ca biết không, lúc mới đầu hòa thượng cũng từng ăn thịt uống rượu, bởi vì thật lâu trước kia một vị Hoàng Đế nói, Phật gia chú ý đối xử chúng sinh tử tế, không ứng sát sinh, cho nên từ ngày ấy trở đi, đệ tử Phật môn mới ăn chay. Nhưng như vậy cũng có chỗ lợi, tu thân dưỡng tính.”
“Chuyện bên kia của nàng có can hệ gì với Đại Vinh?”
“Ai biết được, nếu không có can hệ, sao ta lại tới đây?” Nàng dựa trên người Bùi Cẩm Triều, “Giống như ta, chỉ muốn mỗi ngày ăn ăn uống uống, chơi đùa, sau đó ngủ đến tự nhiên tỉnh, không cần nghĩ lung tung rối loạn, cũng không cần sầu không có tiền xài.”
“Ta kiếm tiền còn chưa đủ nàng xài sao?” Hắn cười tủm tỉm nhìn Đường Mẫn, điểm điểm trên môi nàng.
“Vậy là đủ rồi, hiện tại chúng ta của cải có mười lăm vạn, chỉ chờ lương thực đổi tiền.”
Bùi Cẩm Triều gật đầu, “Nàng nói đúng, đã nhiều ngày triều đình bắt đầu trù bị lương thảo, trễ nhất tới cuối tháng tư, nàng sẽ thu được bạc.”
“Sẽ có bao nhiêu?”
“…… Nàng mua bao nhiêu?”
“Bảy vạn lượng, tồn đầy năm tiệm gạo, ba sơn trang, kho lúa cũng tràn đầy, nhiều ngày nay trời mưa, không biết có bị mốc meo hay không.”
“Trừ phí tổn, đại khái chúng ta có thể lời năm vạn lượng, hơn nữa cũng không cần lo lắng bị mốc, ta đã sai người mang lương thực đi.”
“Ai?” Mang đi? Không biết bao nhiêu gánh lương thực, có thể lặng yên không một tiếng động chở đi? Hơn nữa một chút tin tức nàng cũng không nghe nói?
“Yến Châu Dung gia.”
Đường Mẫn biết Yến Châu Dung gia, nói thật ra, ở Thịnh Kinh, chỉ cần thoáng cẩn thận một chút, gần như chuyện quan trọng trong thiên hạ đều dễ như trở bàn tay có thể nghe được.
Mà Yến Châu Dung gia thanh danh vang dội, toàn bộ Đại Vinh không người không biết, hiện tại gia chủ Dung gia là Ngũ Lang Dung Ngọc càng là thanh danh hiển hách.
Dung gia thần bí, lại trước sau không thần bí bằng Dung Ngũ.
Mà thứ gì càng thần bí càng có lực hấp dẫn trí mạng.
“Biểu ca còn quen biết người Dung gia? Nếu như thế, chúng ta đâu thiếu tiền?”
“Nha đầu ngốc, đó là tiền của người khác, mượn đồ vật đến lúc đó không chỉ đơn giản là trả về, nợ nhân tình khó trả nhất.” Hơn nữa, kỳ thật hắn vặn ngã đám người Lưu Ngạn cũng không khó, chỉ cần theo thứ tự bẻ gãy cánh tay của bọn họ, ban đổ Tiền gia, mặt khác đều không phải chướng ngại.
Còn về Tiền Thái hậu, một nữ nhân mà thôi, đã không còn ngoại thích, bà ta không dậy nổi bọt sóng.
Về đến nhà, Đường Mẫn thu thập một chút, liền trực tiếp tiến cung.
Bước vào hậu cung, nàng đã nhận ra không khí khẩn trương, hình như tất cả cung nhân đều vẻ mặt ngưng trọng, thật cẩn thận, sợ một khi không cẩn thận đắc tội quý nhân, đảo mắt liền không tiếng động mà chết.
Nàng một đường đi vào Thọ Khang Cung, không khí nơi này lại thực nhu hòa, so với địa phương khác nghiễm nhiên chính là hai thế giới.
“Công chúa, ngài đã tới.” Hứa Sùng nhìn thấy Đường Mẫn vào, tiến lên lãnh nàng đi thiên điện, “Hôm nay bên ngoài mưa không nhỏ, công chúa còn tiến cung, chính là có việc gấp gì sao?”
“Chỉ là nghe nói chuyện Hoàng Hậu nương nương, tương đối lo lắng, mẫu hậu không có việc gì chứ?”
Hứa Sùng thở dài, “Công chúa có lòng.”
Đường Mẫn biết, không hỏi được gì từ trong miệng hắn, mà Thái Hậu nhìn như không có bất luận điều gì không khoẻ, rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Quả nhiên, nàng vẫn không hiểu biết nữ nhân trong hoàng cung rốt cuộc nghĩ như thế nào.
“Tiểu Mẫn thỉnh an mẫu hậu.”
Lúc này Thái Hậu đang nói chuyện với Hoàng Hậu, không khí quỷ dị bình tĩnh.
“Hoàng Hậu nương nương?” Đường Mẫn nhìn nàng, tinh thần và khí sắc đều có chút uể oải, cảm giác cả người yên lặng rất nhiều, “Ngài không có việc gì chứ?”
Hoàng Hậu cười đón nàng ngồi xuống, “Muội đều nghe nói?”
“Đúng vậy, chuyện lớn như vậy, muốn giả vờ không biết cũng khó.” Nàng tiến lên ngồi xuống ghế thêu cạnh Thái Hậu, “Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Ai biết được, trong một đêm liền không còn.” Hoàng Hậu nương nương cười âm hàn.
Đáy lòng Đường Mẫn lạnh cả người, chẳng lẽ đây là bộ dáng hắc hóa? Đáng sợ đáng sợ.
“Nha đầu này có lòng, mạo mưa to tiến cung, cũng không sợ lâm bệnh.” Thái Hậu nhìn Đường Mẫn, có chút thời gian chưa thấy được nha đầu này, hơn nữa trong cung đột nhiên xuất hiện một Thần Quý nhân, tuy là tất yếu, nhưng trong lòng bà vẫn không thoải mái.
“Con ngồi xe ngựa tới, không có dính mưa, chỉ là nghe biểu ca nói, Khâm Thiên Giám xem hiện tượng thiên văn, nhiều ngày tới đều có mưa to, mẫu hậu cần phải chú ý sức khỏe, ăn nhiều món ấm thân mình, tuy trời lạnh, thân mình lại dễ khô ráo, không thể ăn lạnh.”
“Đã biết, nha đầu này khi nào trở nên lải nhải như vậy.” tuy ngoài miệng Thái Hậu oán giận, nhưng trong lòng vẫn thực hưởng thụ.
Bà thực thích cô nương ánh mắt thuần tịnh như nước này, dường như thấy được chính mình trong quá khứ vậy.
Đường Mẫn biết tâm tư bà, cười nói: “Nếu ngài không nghe lời, con sẽ kêu Hứa công công mật báo, bảo đảm mỗi ngày tiến cung lải nhải ngài.”
Thái Hậu bị nàng chọc ôm bụng cười to, sau đó giơ tay vuốt tóc nàng cười nói: “Con nha, nếu có thể mỗi ngày tiến cung thăm ai gia, ai gia rất hưởng thụ. Đứa nhỏ này, bụng còn không có động tĩnh sao?”
“Con cảm thấy hẳn là nhanh.” Đường Mẫn suy nghĩ sâu xa một lát nói, rốt cuộc hai người nỗ lực như vậy, chắc không có vấn đề.
Thái Hậu và Hoàng Hậu hình như nghe ra gì, liếc nhau, nhịn không được bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên vẫn là một hài tử, lời làm người mơ màng như vậy đều có thể nói ra.
“Hôm nay con ở trong cung lâu chút, trò chuyện với Hoàng Hậu.” Thái Hậu đỡ tay ma ma bên cạnh đứng lên, “Ai gia nghỉ ngơi trước, các con ở đây nói chuyện một lát, có vài việc Hoàng Hậu không thể nói rõ với ai gia.”
Hoàng Hậu đứng lên, áy náy nhìn Thái Hậu, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, là con làm ngài thất vọng.”
“Đứa nhỏ ngốc, con là con dâu ai gia tự hào, đừng nghĩ quá nhiều.”
Thái Hậu có vẻ cố ý để hai người bọn họ nói chuyện, Đường Mẫn nháy mắt hiểu ý.
Nhưng lúc này, nàng có thể nói gì với Hoàng Hậu?
“Muội cũng đừng cảm thấy khó xử, bổn cung cũng không có gì muốn nói, chuyện này không có quan hệ gì với bổn cung, chẳng qua là tai bay vạ gió thôi.” có lẽ Hoàng Hậu biết rõ, có lẽ người trong cung đều biết, nhưng cho dù biết, mặc kệ có chứng cứ hay không, ai cũng không dám “hắt nước bẩn” kẻ chủ mưu sau màn.
Cho nên Hoàng Đế mới phát lửa giận lên người Hoàng Hậu? Cho nên Hoàng Hậu mới sẽ nén giận?
“Ngày hôm qua muội đi Vạn Phật tự, buổi tối biểu ca tới nói cho muội trong cung đã xảy ra chuyện, vì sao nương nương lại đột nhiên phạt Trân Phi nương nương?”
Vẻ mặt Hoàng Hậu tức khắc trở nên âm lãnh, “Tiểu Mẫn, muội nghĩ quá đơn giản, nếu có thể, bổn cung vẫn nguyện ý chung sống hoà bình với nàng, nhưng lần này nàng không nên động tâm tư đến trên đầu Thái Tử. Tiểu Mẫn, bổn cung chỉ phạt nàng nửa năm nguyệt bạc mà thôi, mười mấy năm phu thê, lại không chịu nổi một kích.”
Đường Mẫn hiểu rõ, Hoàng Hậu là người tương đối cẩn thận, cho dù vì Thái Tử nàng cũng sẽ không xung đột với Trân Phi, xem ra lần này Trân Phi muốn xuống tay với Thái Tử.
Đáng tiếc chính là, bên người Hoàng Hậu và Thái Tử có Thái Hậu và Tiền gia, lần này Trân Phi muốn dùng hài tử bất hạnh rời đi thắng được lợi thế cho chính mình, có lẽ nàng phải thất vọng rồi.
Có lẽ nàng cũng không nghĩ có thể lợi dụng hài tử chết đi được ích lợi lớn nhất, mà là……
Đường Mẫn tức khắc bực bội, làm buôn bán nàng lành nghề, loại này âm mưu cong cong vòng vòng, thật là phiền chết.
Ở trong cung với Hoàng Hậu mãi cho đến bữa tối kết thúc, nàng mới dầm mưa trở về.
Vừa về đến nhà, nàng liền bổ nhào vào trên giường, mệt như một con chó.
“Mẫn Mẫn, tắm gội trước lại ngủ.” Bùi Cẩm Triều trực tiếp bế nàng tới phòng tắm.
Đường Mẫn cả người mềm như bông, đầu ngón tay cũng không muốn động, “Biểu ca, ta mệt muốn chết.”
“Ừ, ngủ đi, ta giúp nàng tắm.” Hắn cúi đầu gợi lên khóe môi, ưu nhã mà tà khí.
“Vất vả chàng.” Nói xong, nàng oai đầu nhỏ, trực tiếp nằm liệt trong lòng hắn ngủ.
Ở trong cung từ buổi trưa đến bữa tối, nàng đều ở cạnh Hoàng Hậu, hôm nay không khí trong cung làm nàng không thể quá mức làm càn, chỉ có thể thời khắc căng thẳng thần kinh, lao động trí óc mật độ cao, tuy nàng thói quen, lại cũng có chút mệt.
Thực vất vả tắm rửa cho nàng xong, nhìn nàng ngủ thâm trầm, Bùi Cẩm Triều xoay người ra phòng ngủ, đi vào thư phòng.
“Tình huống Gia Châu phủ như thế nào?”
“Chủ tử yên tâm, Đoạn đại nhân không ngại, lần này Đoạn đại nhân thu hoạch phong phú, có tin tức nói, hắn xét Dự Vương phủ.”
“Chuyện này không có can hệ quá lớn với Dự Vương, vì sao lại xét Dự Vương phủ?” khóe môi Bùi Cẩm Triều mang theo tươi cười quỷ dị, Đoạn Vân Dật dám động Dự Vương phủ, thực hiển nhiên bên trong có đồ vật khó lường, nếu không không có thánh ý, tự mình làm chủ sao không vương phủ, chính là tội lớn.
“Theo bồ câu đưa thư phía dưới gửi đến, Đoạn đại nhân hình như phát hiện Dự Vương cắt xén cống phẩm!”
Bùi Cẩm Triều một tay nâng trán, “Là dạng cống phẩm gì lại làm một vị Vương gia bỉ ổi như vậy.”
“Số lượng đại khái hai mươi mấy kiện, trong đó có một chuỗi vòng cổ Đông Hải trân châu to như trứng bồ câu, giá trị liên thành, chính là tiểu quốc Dạ Tây tiến cống, nếu vòng cổ trân châu đó được trình lên, Dự Vương cho dù không chết chỉ sợ cũng bị lột da.”
Bùi Cẩm Triều lại trào phúng cười nói: “Chết nhưng thật ra không chết được, chỉ là lần này Dự Vương xem như xong đời, hiện giờ Đại Vinh triều cũng không còn lại mấy Vương gia, huynh đệ của Lưu Ngạn người thì bị hắn nhốt, người thì bị hắn giết, cuối cùng còn lại đều là phiên vương trấn thủ đất phong vài chục năm, hắn đây là chặt đứt đường lui của chính mình.”
Thẩm Khang hiểu ý Bùi Cẩm Triều, lại không xen mồm, chuyện này vốn dĩ không phải hắn có thể bình luận.
Nhưng Hoàng Đế xác thật làm người chấn động, trước kia Duệ Thân Vương còn sống là một mảnh thịnh thế, lúc này lại gần như rơi vào ngoại thích, ngẫm lại thật đúng là làm người thổn thức.
“Truyền tin cho bên kia, tuyệt đối không thể để Dự Vương hoàn hảo không tổn hao gì đến kinh.”
Thẩm Khang lập tức gật đầu nói: “Thuộc hạ hiểu rõ.”
Không thể hoàn hảo không tổn hao gì đến kinh thành, đó chính là trên đường muốn hắn ăn chút đau khổ?
Chuyện khác hắn không dám nói, nhưng biện pháp làm người sống không bằng chết là độc quyền của tử sĩ, đầu óc vừa chuyển liền nghĩ ra mấy chục đến trăm loại phương pháp làm ngươi “có tư có vị”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.