Chương trước
Chương sau
Đường Dĩnh lại căm hận nói: “Nàng không biết nấu cơm có liên quan gì đến chúng ta? Trong nhà hiện tại đều như vậy, tổ phụ tổ mẫu còn muốn giấu, hiện tại trong thôn ai không biết đại tỷ làm thiếp cho người ta? Thể diện cho ai xem? Cha cũng là quá mềm, nếu có thể kiên cường chút, ai có thể khi dễ nhị phòng chúng ta?”
Đường Mẫn không nhịn được cảm thấy nàng có chút trẻ con, phi thường giống Đường Mẫn trong quá khứ.
“Kiên cường có gì tốt? Trước khi thành thân không phải tỷ rất kiên cường sao? Không phải trong nhà ngoài nhà không ai thích sao?”
Đường Dĩnh tức khắc câm miệng, tỷ nói cũng đúng, lúc ấy trong lòng nàng cũng chán ghét tỷ tỷ, cảm thấy tính tình tỷ quá không tốt, một chút việc nhỏ cũng phải hoàn toàn phân rõ trắng đen, không biết hòa hòa khí khí, làm cho trong nhà cả ngày hô to gọi nhỏ, làm hàng xóm chê cười.
Nhưng hiện tại nhớ đến, Đường Dĩnh phát hiện chính mình mới là người không hiểu chuyện, trước kia chán ghét tỷ tỷ, hiện tại lại muốn dựa vào nàng, rõ ràng tỷ đã xuất giá, chuyện của Đường gia đã không có quá nhiều quan hệ với nàng.
Tiểu cô nương hơi há miệng, sau đó rầu rĩ nói: “Lúc ấy là muội không hiểu chuyện, tỷ đừng chấp nhặt với muội.”
“Nha đầu ngốc, muội vẫn là trẻ con, tỷ có thể so đo với muội cái gì, nhưng lúc trở về đừng nói này đó với nương, có lẽ trong lòng nàng cũng hiểu rõ. Nhưng Dĩnh Nhi, về sau muội xuất giá cũng không thể giống nương, ủy khuất cầu toàn sẽ không hạnh phúc.”
“…… Dạ, muội đã biết.” Sao nàng lại có thể giống nương chứ, nàng cũng không muốn sống nghẹn khuất.
Ai không biết gia hòa vạn sự hưng, nhưng toàn bộ những người trong nhà đều có suy nghĩ này mới được.
Giữa trưa làm cơm đơn giản, thuận tiện cũng làm một dĩa chả giò chiên, hai đứa nhỏ phi thường thích, Bùi Cẩm Triều cũng ăn nhiều hơn nửa chén cơm.
Nếu bọn họ đều thích, Đường Mẫn liền thêm món này vào thực đơn ngày mai.
“Cữu mẫu, tỷ của con nấu cơm ăn ngon thật.” Đường Hạo ăn vui vẻ, Trâu thị yêu thương ở bên cạnh không ngừng gắp đồ ăn cho hắn.
“Đứa nhỏ này, chậm một chút, còn rất nhiều, nếu thích ăn thì nói tỷ con làm nhiều chút, trong nhà không thiếu đồ ăn.”
“Dạ, cảm ơn cữu mẫu.”
Cơm trưa xong, Bùi Cẩm Triều và Đường Hạo đi dạo trong sân tiêu thực, Đường Dĩnh lôi kéo Đường Mẫn trở về phòng kể chuyện xưa.
Đường Mẫn trầm ngâm một lát, kể cho nàng về Tây Du Ký nữ nhi quốc.
Lúc học đại học, tứ đại danh tác nàng đều thô sơ giản lược xem qua, cho dù chỉ là phim truyền hình cũng thường xuyên xem, rất quen thuộc tình tiết.
“Tỷ, thật sự có nữ nhi quốc sao?” Đường Dĩnh tò mò hỏi, hơn nữa chỉ cần uống nước sông Mẫu Tử là có thai? Này thật sự có thể sao?
“Đây là giả, chuyện xưa mà thôi, đừng xem là thật.” Sao có thể có, cho dù thật sự có nữ nhi quốc, cũng không tồn tại sông Mẫu Tử.
Đường Dĩnh là bé gái, tuy cũng thích thần tiên ma quái, nhưng cũng không phải đặc biệt thích loại chuyện này, quấn lấy Đường Mẫn muốn nàng đổi một chuyện khác.
Đường Mẫn bất đắc dĩ, đành phải kể cho nàng chuyện Cô Bé Lọ Lem.
“Ở một nước phương tây xa xôi, có một cô nương tên là Cô Bé Lọ Lem, nàng là thiên kim nhà giàu, mẫu thân qua đời, phụ thân cưới mẹ kế, nhưng mẹ kế là người rất xấu, còn có hai con gái riêng……”
Lúc Bùi Cẩm Triều và cậu em vợ vào phòng, Đường Mẫn đang kể đến lúc Cô Bé Lọ Lem chạy ra vương cung, đánh rơi một chiếc giày thủy tinh trong suốt.
“Sau đó, vương tử phái đại thần tìm kiếm cô nương trong cả nước có thể mang vừa chiếc giày thủy tinh này, chỉ cần tìm được sẽ cưới nàng làm vương hậu.”
“Lỡ như có cô nương khác mang vừa chiếc giày kia thì sao?” Đường Dĩnh không nhịn được có chút lo lắng.
“Sẽ không, có lẽ giày này là mẹ tiên đỡ đầu làm, chỉ Cô Bé Lọ Lem có thể mang vừa.” Đường Mẫn nhu nhu cười nói, tiếp tục kể.
Tiểu cô nương nghe thực nhập thần, mà Bùi Cẩm Triều lãnh Đường Hạo cũng muốn nghe chuyện xưa đi thư phòng tiếp tục đọc sách.
Lấy một cây bút lông sói nhỏ chấm mực đưa cho Đường Hạo, thanh âm réo rắt nói: “Ăn tết xong đệ liền mười một tuổi, đọc sách đã có chút trễ, kế tiếp phải dụng công nhiều hơn, ta dạy đệ biết chữ trước, chờ quen thuộc lại cho đệ mấy quyển sách về đọc, chỗ nào không hiểu thì ghi chú lại, khi nào gặp thì hỏi lại ta, về sau thời gian nghe chuyện xưa còn rất nhiều.”
“Dạ biết tỷ phu.” Đường Hạo thuận theo gật đầu.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng hắn cũng biết, tỷ tỷ hoàn toàn vì chính mình, nàng hy vọng chính mình có thể thi đậu công danh, có thể có tiền đồ, nếu không tỷ phu thân mình không tốt, nàng tội gì còn nhờ tỷ phu dạy dỗ chính mình.
Đêm đó, Trâu thị an bài hai đứa nhỏ ở tiền viện, Bùi Hải Cường và Đường Hạo ngủ một phòng, Trâu thị ôm Đường Dĩnh ngủ một phòng khác.
Tắm gội xong Đường Mẫn ra tới, ở cổ đại tối tháng mười đã cảm giác được rét lạnh.
Nàng mau chân đi vào nội thất, ngồi trước gương đồng chà lau đầu tóc ướt dầm dề.
“Biểu ca, chàng xem thực đơn trên bàn chưa? Có cần sửa gì không?” Nàng nhìn Bùi Cẩm Triều dựa vào cột giường đọc sách, nói: “Buổi tối đừng đọc sách lâu, sẽ hư đôi mắt.”
Gác xuống khăn, đứng dậy mở đèn sáng hơn chút, thời đại này chính là không có mắt kính.
Vốn dĩ thân mình Đường Mẫn đã tinh tế, hiện giờ chỉ mặc áo trong màu trắng càng có vẻ nhỏ yếu doanh doanh.
Gác xuống sách trong tay, hắn vươn tay về phía nàng.
Đường Mẫn không rõ nguyên do, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, tay hắn rất lớn, ôn nhuận tinh tế, chỉ là các ngón tay có vài vết chai mỏng, đó là hàng năm cầm bút lông tạo thành.
“Thời tiết lạnh, mau vào chăn đi, miễn cho bị cảm.” Thân mình mới khỏe lại không mấy ngày, đừng để lại sinh bệnh, tay nhỏ cũng có chút lạnh lẽo.
Vị trí bên ngoài đã được hắn làm ấm, ngay sau đó xê dịch vào bên trong, kéo Đường Mẫn ngồi xuống trong ổ chăn.
“Nàng chọn món ăn đều là món ta thích, chẳng qua chỉ là sinh nhật mười chín tuổi thôi, không cần rầm rộ như vậy.”
Nàng cúi đầu nhìn tay Bùi Cẩm Triều, ngón tay thon dài, màu da trắng nõn, móng tay tu sửa sạch sẽ, rất đẹp.
Có câu nói một cặp đùi đẹp có thể chơi một năm, Đường Mẫn dám nói, chỉ với đôi tay này, cũng đủ nàng chơi cả đời.
“Biểu ca cảm thấy Hạo Nhi thông tuệ sao?” Nàng vẫn thực lo lắng tương lai tiểu tử kia.
“Ừ.” Hắn gật đầu, “Năng lực tiếp thu rất mạnh, cũng biết suy một ra ba, chỉ là vỡ lòng có chút trễ, về sau phải trả giá rất nhiều nỗ lực.”
“Nếu chàng nói không có việc gì, ta liền an tâm.”
Bùi Cẩm Triều bật cười, ôm nàng vào ngực, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ vì ấm áp mà phiếm nhàn nhạt đỏ ửng, “Tin tưởng ta như vậy?”
Đường Mẫn câu môi, chủ động hôn hắn một cái, “Cần gì biết rõ cố hỏi, chàng biết rõ trên người chàng có loại lực lượng làm người khác không tự giác liền tin tưởng.”
Nha đầu này!
Thật đúng là bảo bối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.