Chương trước
Chương sau
Mạc Ngôn không khỏi cười nói:
- Nếu ta thực sự có máu lạnh như vậy thì ngươi còn giữ được cái mạng nhỏ này mà chạy đến chỗ ta ăn uống hay sao?
Hắc miêu nhớ đến lúc trước bị Mạc Ngôn truy vẫn cho chật vật, trong lòng nó có chút căm giận, nó bĩu môi nói:
- Ai mà biết được có phải ngươi lợi dụng ta để tìm Vân La đạo cung hay không? Con người thực tham lam, tu sĩ lại càng tham lam
Mạc Ngôn cười nói:
- Nói thật với ngươi, ta không muốn hơn một vạn học sinh của A Đại chịu phải kiếp nạn này, đương nhiên là có sự thành tâm bên trong. Nhưng ích kỉ vẫn nhiều hơn. Sơn Nguyệt, ngươi đừng quên đối với tu sĩ chúng ta mà nói, trên đời này có nhân quả, nghiệp báo. Ngoài thế giới gọi là nhân quả và nghiệp báo có lẽ cũng không có cách nào áp đặt lên chúng ta. Nhưng trong nội tâm, trong thế giới tâm kiếp và tâm ma sớm muộn gì cũng phải đối mặt… Nếu bản tính ta sùng ác, chưa là gì nhưng đáng tiếc chính là gượng ép thì cũng coi như ta là người xấu. Tùy tay giết người không nói chơi, nhưng nếu là một lúc mấy vạn người ta tự hỏi cái này không phải là lương tâm?
Hắc miêu nói:
- Ta hiểu, ta hiểu. Ngươi không cần phải giải thích nhiều như vậy, thực một câu cũng có thể nói rõ, ngươi sợ sau này sẽ phải trải qua tâm kiếp hỏa nghiệp…
Mạc Ngôn cười chữa lại nói:
- Đúng là một câu có thể giảit thích nhưng không cần ngươi nói câu này.
Hắc miêu ngạc nhiên nói:
- Vậy thì là câu nào?
Mạc Ngôn cười nói:
- Những lời này phải là thực ra ta là người tốt…
Da mặt người này cũng dày quá đi… Hắc miêu coi thườngt hực sự là không còn lời nào để nói.
- Được rồi, nếu ngươi không chịu phá hỏng sự cân bằng của trận pháp, như vậy tiếp theo chúng ta cần tìm chỗ đầu mối của trận pháp…
Hắc miêu nhìn xung quanh, ý của nó là tìm đầu mối để thông được trận pháp.
Lúc này nó đã hoàn toàn khôi phục, thực sự linh thức cũng có phần dư thừa, hơn nữa làm hậu thuẫn cho Mạc Ngôn thì không để ý sự hao tổn mà phải tham dò rất xa về linh thức…
- Hai… ai…
Bỗng nhiên nó thở nhẹ một tiếng.
Sau khi linh thức mở ra, ngoài xa không phát hiện ra manh mối gì, ngược lại bên người còn cất dấu một chỗ kì lạ!
Chỗ bồn hoa âm u trong góc phòng, một bộ xương khô khiến cho Hắc miêu phải chú ý…
Thực tế, nó đã sớm nhìn thấy bộ xương khô này rơi rụng đầy xương cốt nhưng nó quan sát thấy ảo ảnh trên đường, mỗi một ảo ảnh đều nhìn thấy một bộ xương thi hài khô quắt, cho nên nó cũng không để ý đến bộ xương khô quắt này. Nhưng lúc này nó chợt phát hiện ra bộ xương khô bình thường này lại cất giấu một trí tuệ dậy sóng… Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
- A, dám trốn ở trong này nghe nén, đúng là không biết sống chết gì!
Hắc miêu bị những ảo ảnh giày vò, đối với những sinh vật bất tử trong ảo ảnh nó tức giận đến thấu xương, lúc này nó lại vui mừng khác lạ. Nó đột nhiên nhảy dựng lên, nhảy vọt ra chụp lấy bộ xương khô trong đầu…
Lúc nó nhìn, cái bộ xương khô này nhất định là Mạc Ngôn đã loại trừ ảo ảnh ra khỏi mắt lưới. Sau khi chụp hụt, không những được hết giận mà sau đó còn có thể được cười nhạo Mạc Ngôn… Thật đáng tiếc, ngươi vẫn là một tu sĩ, dấu ở dưới mí mắt tàn hồn cũng không phát hiện ra. Thực sự là khiến cho bà cô ta đây thất vọng cả trăm lần!
Thực ra, vừa rồi nếu nó kiên nhẫn một chút để cho Mạc Ngôn nói hết chuyện hắn đã trải qua trên đường thì Ô Long cũng không xuất hiện!
Hắc miêu nhất định phải đánh tan tành bộ xương khô kia. Sau khi Mạc Ngôn phát hiện ra ý đồ của nó liền lập tức ngăn cản…
Dù có thể nào thì Thập Tam cũng là phục vụ của hắn nhưng có chút việc chưa hỏi rõ ràng được. Nếu cứ như vậy mà bị Hắc miêu đánh cho tan tành thành xương khói thì quả là có chút đáng tiếc.
- Sơn Nguyệt, đợi đã…
Mạc Ngôn ngăn cản.
Hắc miêi phát cáu, có 9 con trâu kéo cũng không quay lại. Trên không trung nó cau cái mũi bướng bỉnh, coi như mình chưa nghe thấy gì, tiếp tục đánh về phía bộ xương khô.
Lúc này Thập Tam mới khôi phục lại cảm giác đối với Thế giới bên ngoài.
Tình toán xong thời gian, y cảm thấy lúc này phải tránh xa Mạc Ngôn. Hơn nữa mình cũng cần phải được yên ổn. Nói rõ với Mạc Ngôn không có nguy hiểm đến tính mạng. Một khi đã như vậy thì cũng không cần phải tiếp tục giả chết nữa.
Kếp tiếp là tìm một chỗ an toàn hoặc là tìm Mạc Ngôn cũng là một lựa chọn không tồi.
Vì thế y từ từ xòe ra, bắt đầu thu tập tin tức từ bên ngoài…
Nhưng mà thế giới bên ngoài thay đổi không như y suy nghĩ. Linh hồn vừa mới giãn ra y đã cảm ứng ngay được sát khí lạnh đến thấu xương đang ào ào về phía mình.
Điểm chết người chính là sát khí này ẩn chứa trong một hơi thở vô cùng quen thuộc, đúng là cái yêu khí ngút trời vừa rồi đã dọa y.
Thập Tam liền cảm thấy hỗn loạn, suýt nữa thì sụp đổ.
Cũng may y là người từng trải, ngưng tụ sự sợ hãi lại sau đó lấy hồn ngự vật, tăng cường các bộ xương khô từ mười hướng đến…
- A, ngươi còn dám chạy sao?
Hứng thú của Hắc miêu tăng lên rất nhiều, nó bay vèo vèo trước mặt Thập Tam, sau đó lại xù lông, giơ móng vuốt đè lên đầu bộ xương khô. Hai con mắt to của nó nhìn tân vào trong hốc mắt của Thập Tam, vui mừng nói:
- Mạc Ngôn, mau tới nhìn đi, thứ này rất thú vị.
Thập Tam khóc không ra nước mắt, tưởng là khi sống mình còn uy phong biết bao vậy mà lúc chết lại biến thành đồ thú vị trong miệng người khác, thật đúng là không thể chịu được!
Lúc này đây, thậm chí là y nghĩ, rõ ràng là có thể bị chết trước mặt Hắc miêu này...
Nhưng xuất phát từ sâu trong ý thức bản năng, suy nghĩ như vậy chỉ như ngọn nến trước gió. Ngay sau đó, nó có khao khát chiếm thế thượng phong. Nhưng lúc này y cũng không phải là không lo lắng. Sau cảm nhận được tình hình xung quanh, y liền hoa mắt con miêu yêu này đúng là người người bạn mà Mạc Ngôn nhắc đến.
- Con mèo này rất lợi hại, hẳn là đại yêu chi cảnh. Nhưng mình khống chế Mạc Ngôn, tất cả mọi người đều là người một nhà, hẳn là nó cũng không hạ độc thủ với mình.
Trong lòng Thập Tam suy nghĩ như vậy, y hoàn toàn quên mất sự tự ti vừa rồi, nằm giả chết.
Hắc miêu cầm bộ xương tung lên tung xuống có vẻ rất vui mừng.
Mạc Ngôn thấy thế nhưng cũng không vội giải thích gì, hắn chỉ đứng bàng quan ở một bên cười tủm tỉm.
- Đầu của bộ xương này rất rắn chắc, để ta đập xem sao....
Hắc miêu chơi đùa trong chốc lát rốt cục cũng chuẩn bị hạ độc thủ.
Thập Tam nghe thấy vậy liền vội vàng:
- Mạc tiên sinh, cứu mạng mỗ gia.
Hắc miêu chợt nghe thấy tiếng người không khỏi hoảng sợ, nó lại càng thích thú nói:
- Thứ này còn biết nói nữa cơ đấy, đúng là càng ngày càng thú vị rồi!
Nói xong, nó như chợt nhớ tới cái gì rồi nhìn về phía Mạc Ngôn nghi ngờ:
- Vừa rồi nó gọi ngươi là Mạc tiên sinh, các ngươi quen nhau sao?
Mạc Ngôn cười nói:
- Cứ coi như quen nhau đi, đang chuẩn bị nói cho ngươi nghe thì ngươi cắt ngang.
Nói xong, hắn liền kể về lai lịch của Thập Tam cho Hắc miêu nghe.
Hắc miêu nghe xong liền quay đầu về phía Thập Tam bĩu môi nói:
Trong lòng Thập Tam xấu hổ liền im lặng không nói gì.
May mà lúc này cũng không còn máu thịt nữa nếu không nhất định nét mặt già nua của y đã bừng đỏ lên rồi.
Hắc miêu thấy Mạc Ngôn cười im lặng không nói câu gì, liền xoay người nói:
- Mạc Ngôn, loại này một nửa chữ tín nghĩa cũng không có, hay là giải quyết đi.
Mạc Ngôn vẫn như trước không nói câu nào chỉ cười cười.
Hắc miêu thấy thế, nâng móng vuốt lên làm bộ định chụp...
Thập Tam khó khăn lắm mới nhìn lại được ánh mặt trời, sao lại chịu biến mất như vậy chứ? Y liền nói:
- Xin vị tiền bối giơ cao đánh khẽ, mỗ gia... À không, tại hạ trong lòng đã có hồi ý, nếu là tại
Vì cầu mạng sống, lúc này ngay cả da mặt y cũng không cần nữa, liền gọi Hắc miêu là tiền bối. Nhưng vốn dĩ là y không có da mặt, hơn nữa luận về tuổi tác thì đúng Hắc miêu là tiền bối của y thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.