Trước khi dời khỏi Nhạc Dương, vốn là Mạc Ngôn tưởng rằng sẽ được nhìn thấy thông tin bảo tàng bị mất trộm trên TV, nhưng khiến hắn ngạc nhiên chính là các tin của Nhạc Dương không đưa tin gì, dù là TV hay báo chí thì cũng không thấy nói gì.
Nhưng đối với Mạc Ngôn mà nói, như vậy cũng không tồi, ít nhất là thân phận kẻ trộm là chính mình ở trên báo hay TV.
Còn về phần tại sao lại không có tin tức hắn thấy đơn giản là cục quốc thổ sẽ hợp tác với tôn giáo địa phương, lại có bang Phật tử không muốn việc này bị truyền ra ngoài.
Tóm lại, chuyện này coi như cho qua.
Mất cả nửa ngày Mạc Ngôn và Lận Thu cũn đã lái xe về tới thành phố Uyển Lăng, sau khi vào thành Mạc Ngôn đã trực tiếp đưa Lận Thu đến trước cửa Tứ Phương Trai.
- Ăn cơm xong đã, phiền cậu phải lái xe hai chuyến, tối nay bằng bất cứ giá nào cũng phải uống với nhau vài chén.
Sau khi xuống xe Lận Thu kéo Mạc Ngôn mãi không chịu buông.
Mạc Ngôn cười nói:
- Tửu lượng của anh cũng được... Được rồi, cơm thì không ăn, nhưng có rảnh thì sẽ gặp lại.
Lận Thu vội cười nói:
- Vội đi gặp bạn gái hử?
Dừng lại một chút, anh ta thấy Mạc Ngôn cười không nói nhân tiện nói thêm:
- Một khắc như vàng... bỏ đi, tôi không giữ cậu nữa, hôm nào gọi tôi sẽ mời khách.
Dời khỏi Tứ Phương Trai, Mạc Ngôn trực tiếp lái xe đến công viên Sâm Lâm.
Sở dĩ hắn không chịu ở lại ăn cơm chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-phong-luu/1413178/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.