Nhưng Chris lại là người rất hào sảng, hắn thực muốn biết tửu lượng của Mạc Ngôn. Hắn là người Tây Âu, quê quán lại là ở Đông Âu, trời sinh khả năng uống rượu không tồi, hai cân bạch tửu 50 độ tuyệt đối không có vấn đề. Nhưng hắn gặp Mạc Ngôn, loại không thể dùng lẽ thường để hình dung chỉ có hai từ "biến thái". Đã hơn 11h, bữa rượu đang diễn ra, gã Đông Âu mũi to bị Mạc Ngôn chuốc cho 3 cân bạch tửu, rốt cuộc không đỡ được. Ôm gốc đại thụ ở hậu viện hát ca dao dân gian quê nhà năm phút, rầm một tiếng ngã vật ra đất… - Tiểu bạch( Chris là da trắng nên Mạc Ngôn gọi luôn là tiểu bạch) ông đỡ không nổi a. Nhìn thấy Chris ngã xuống đất, Mạc Ngôn không khỏi cười ha ha, vận chuyển chân khí đem cồn trong cơ thể luyện hóa, sau đó gọi điện cho Hứa trợ lý, để hắn lại đây khiêng mũi to về nhà. Sau khi Chris được Hứa trợ lý đưa đi, Mạc Ngôn cảm thấy khát nước, liền gọi Vân La pha cho mình một ấm trà. Ai ngờ gọi hai ba tiếng sau, Tiểu Vân La thủy chung không thấy bóng dáng. - Di, nha đầu kia chạy đi đâu rồi. Mạc Ngôn phát ra tinh thần lực tìm tòi. Phát hiện Vân La cũng không ở trong tiểu viện 36. Nhưng hắn cũng không có để ý, chỉ cần không gặp phải ánh mặt trời mãnh liệt ban ngày. Người có thể xúc phạm cô gái này căn bản là không tồn tại, hắn căn bản không cần vì thế mà lo lắng. Hắn nghĩ, nha đầu kia hơn phân nửa là " Nhớ nhà". thừa dịp mình và Chris uống rượu, trộm về núi Hồ Lô. Không ai pha trà, hắn cũng lười không tự pha, lại thêm ban ngày luyện chế Tụ Linh Trận, nhiều ít có chút mệt mỏi, tắm rửa một cái, liền trực tiếp lên giường ngủ. Sáng sớm hôm sau, mặt trời mới vừa ló rạng, Mạc Ngôn đã bị động tĩnh ở hậu viện đánh thức. Hắn vén chăn lên xuống giường, đã thấy Vân La ở hậu viện cầm cái xẻng nhỏ, đang rất vui vẻ đào đào bới bới. Mạc Ngôn tập trung nhãn lực, không khỏi bật cười, nha đầu kia đêm qua không về, lúc nãy lại không biết từ đâu mang về mấy cái cây nhỏ, đang xúc đất vun vào gốc cây… Mạc Ngôn mặc quần áo tử tế, xuống lầu đi vào hậu viện nói: - Sáng sớm đã binh binh bang bang, ngươi vội cái gì vậy. Lúc này, xung quanh mộc đình đã có thêm 5 cái cây nhỏ, ước chừng cao ba thước. Vân La xoay người thấy Mạc Ngôn, đôi mắt to nhất thời híp lại, chìa tay hái xuống một quả ngộ ngộ đưa cho Mạc Ngôn, làm ra cái vẻ mặt "anh mau khen ngợi tôi đi"… Mạc Ngôn cầm lấy quả nhỏ, mới phát hiện, trái của mấy cây mà Vân La trồng, giống quả dại cay cay mà trước kia nàng tặng cho mình. Tuy rằng không biết trái cây kia đến tột cùng là có ích lợi gì, hơn nữa cũng không thấy mấy cái cây nhỏ này có tác dụng tô đẹp hoàn cảnh, nhưng Mạc Ngôn như trước vẫn đưa tay xoa đầu Vân La, tỏ ý khen ngợi. Xoa đầu Vân La, đã có cảm giác thực chất hơn nhiều, không còn hoàn toàn là hư ảo, Mạc Ngôn bất chợt nghĩ, tựa hồ muốn cho nàng luyện hóa giọt tinh huyết thứ hai. - Vân La, trái cây kia có lợi ích gì? Mạc Ngôn tùy tiện hỏi. Vân La nghe vậy, cầm quả dại trong tay Mạc Ngôn, lòng bàn tay hàn khí giày đặc, nhất thời đem trái cây kia đông lạnh thành cứng rắn. Lập tức, nàng nhẹ nhàng vuốt qua, đem trái cây bóp vỡ thành những miếng lớn nhỏ, rải vào trong ao. Cũng kì quái, dã quả không biết tên nhìn rất tầm thường này, khi rải vào trong ao, đám cá dưới đáy lại sôi nổi bơi lên mặt nước, tranh nhau những mảnh vụn của dã quả… Một màn này nhìn rất thú vị, Mạc Ngôn cũng không nhịn được cầm một quả bóp vỡ vụn, hăng hái ném tới chỗ lũ cá. Nhưng hắn cuối cùng vẫn không hiểu được, trái cây kia ngoài việc có thể làm thức ăn cho cá, còn có tác dụng gì. Nhưng mặc dù như vậy, Vân La nửa đêm hì hục trồng đống cây này vẫn là đáng ngợi khen, việc này có ý nghĩa, tiểu cô nương này đã muốn xem đây chân chính trở thành nhà mình, mà không còn là địa phương không biết tên trong núi Hồ Lô kia nữa. Vì để khen ngợi Vân La, Mạc Ngôn quyết định mua cho nàng một cái Laptop. Vân La giống tuyệt đại đa số những đứa trẻ bưởng bỉnh, học tập tuy không cố gắng, nhưng tiến bộ lại rất nhanh, không đến một tuần thời gian, nàng đã học xong ghép vần của Hán ngữ, hiện tại đang học bảng cửu chương… Ăn hết điểm tâm. Mạc Ngôn liền lái xe ra phố, tìm mua cho nàng một chiếc máy tính. Ở một cửa hàng điện tử, Mạc Ngôn mua một chiếc Laptop màu hồng rất thích hợp cho tiểu nữ sinh. Lúc quay về thuận tiện ghé vào một cửa hàng đồ chơi nhi đồng, mua một đống đồ chơi. Về đến nhà, Vân La lập tức ôm chiếc Laptop màu hồng, hưng phấn trở về phòng. Mầy ngày kế tiếp, Mạc Ngôn đem toàn bộ thời gian luyện chế đan dược cho Mai Thanh Giản. Thực tế muốn hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho Mai Thanh Giản, dựa vào đan dược này là không đủ. Nó tác dụng chính là để bồi bổ khí huyết cho Mai Thanh Giản, khiến nàng khôi phục tới trạng thái bình thường. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể trị được phần ngọn, không thể trị tận gốc. Huống hồ là thuốc thì có 3 phần là độc, dùng nhiều đan dược này, ngoài việc cơ thể sinh ra kháng tính, về sau trong cơ thể cũng sẽ tích không ít độc tố. Nói ngắn gọn, đan dược này chỉ có thể tạo tác dụng phụ trợ, chân chính trị tận gốc, còn phải đợi Mạc Ngôn khơi giậy tiên thiên căn nguyên trong cơ thể Mai Thanh Giản … Ba ngày thời gian, Mạc Ngôn ngày đêm không dừng, đem những tài liệu đông y Tô Vũ đưa tới luyện hóa thành một sợi thuốc,sau đó hòa cùng máu Mai Thanh Giản, luyện chế ra 49 viên đan dược lớn nhỏ. Sau đó hắn đem những đan dược này để vào bình sứ, để trong Tụ Linh Trận, khiến nó chậm rãi hấp thu thiên địa linh khí. Đây là phương pháp luyện đan thô nhất, hoàn toàn dựa vào khả năng hấp nạp linh khí của đan dược. Bất quá đối với thể chất gầy yếu của Mai Thanh Giản, loại thủ pháp này đúng là rất thích hợp. Nếu là đan dược có khả năng hấp thu linh khí quá nhanh, quá thịnh, đối với nàng mà nói ngược lại là bất lợi. Để đan dược hấp nạp một tuần thời gian, chờ quá trình này toàn bộ hoàn thành, Mạc Ngôn cơ bản cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết chuyện này. Nhân lúc đan dược còn chưa hoàn thành, Mạc Ngôn bấm điện thoại gọi cho Tôn Minh Viễn. Một đoạn thời gian trước, Mạc Ngôn đáp ứng ủy thác của Tôn Minh Viễn, thay hắn điều tra vụ án 15 năm trước. Lúc này nhàn rỗi nhàm chán, thật có thể tìm hiểu một chút tình hình cụ thể. Tôn Minh Viễn nhận được điện thoại, lập tức phái người tới đón Mạc Ngôn. Mạc Ngôn nói: - Ông tới địa phương kia trước đi, tôi sẽ trực tiếp qua đó, không cần tới đón tôi! Tôn Minh Viễn nói: - Tôi lúc này đang ở Minh Viên, Lưu Hạ cũng ở đây, nhất thời không tiện… Mạc tiên sinh, cậu có thể ủy khất chút hay không, trước qua đây uống chén trà. - Minh Viên chính là nơi được xưng Uyển Lăng đệ nhất tiêu kim minh viên đúng không? Mạc Ngôn nói: - Chỗ này tôi biết, tôi sẽ qua đó… nhưng tôi nói trước, đêm nay nhất định tôi phải xem qua toàn bộ tư liệu về vụ án. Tôn Minh Viễn: - Không thành vấn đề, tối nay, tôi sẽ dẫn tiên sinh tới hiện trường. Mặt khác, tôi hiện tại cho người chờ tiên sinh ở bên ngoài Minh Viên, thứ lỗi cho tôi không thể ra tận cửa tiếp đón. Nguyên nhân tôi nghĩ tiên sinh cũng có thể đoán được, đúng vậy, tôi luôn hoài nghi hung thủ chính là vẫn luôn theo dõi tôi, nếu bị bọn họ phát hiện tôi muốn điều tra lại vụ án, tôi lo lắng sẽ có nhân tố phát sinh ngoài ý muốn. Mạc Ngôn có thể lý giải việc này, suy bụng ta ra bụng người, nếu là hắn trong tình huống này chắc cũng sẽ làm như thế. 40 phút sau, Mạc Ngôn mở cửa chiếc xe QR màu đen bước ra, hiện tại đã tới trước đại môn Minh viên. Xe mới dừng lại, đã có rất nhiều ánh mắt khác thường nhìn tới…. Ở bên ngoài Minh Viên, chiếc QR màu đen của Mạc Ngôn xuất hiện, thậm chí so với quốc sắc thiên hương mỹ nữ còn muốn chói mắt hơn. - Xin hỏi, ngài có phải Mạc Ngôn tiên sinh? Ngay tại cửa, một vị hán tử sắc mặt ngăm đen tiến tới, hơi khom người, cung kính mở cửa xe cho Mạc Ngôn Mạc Ngôn gật đầu nói: - Chính là tôi. Nam tử này lập tức nói: - Tôn tiên sinh đang chờ ngài, ông ấy nhờ tôi chuyển cáo, vì một số nguyên nhân, ông ấy không thể ra ngoài nghênh đón ngài, để tôi tạ lỗi… Mạc Ngôn nói: - Lời này ông ấy đã nói qua, không cần nhắc lại… Được rồi, anh cũng chớ đứng đây, lên xe chỉ đường cho tôi. Nam tử mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái phụ, khách khí nói: - Mạc tiên sinh, làm phiền ngài. Vào cửa sau, xin ngài quẹo phải… Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu… Tuy nói lễ nhiều là không trách, nhưng khách khí đến mức này, đối với người như hắn nhất thời không thích ứng được. Năm phút đồng hồ sau, Mạc Ngôn đã thấy được Hoàng Lưu Hạ trong một tòa nhà kiểu cách châu Âu. - Ha, Mạc Ngôn, cậu tới vừa lúc, đang có một ván bài, có hứng thú tham gia không? Hoàng Lưu Hạ chào đón vỗ bả vai Mạc Ngôn hỏi. Mạc Ngôn cười nói: - Anh cứ từ từ chơi, tôi đối với với loại chuyện này không hứng thú. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m Có chút dừng lại hắn hỏi: - Tôn Minh Viễn đâu? Hoàng Lưu Hạ nói: - Hắn hiện tại không thể gặp cậu… Mạc Ngôn, hôm nay ở Minh Viên, cậu chỉ là bằng hữu của tôi, có thể hiểu được chứ? - Có cần phải cẩn thận như vậy không? Mạc Ngôn không khỏi lắc đầu nói: - Ở cửa gặp mặt còn có thể khiến cho người ta sinh ra liên tưởng, nhưng hiện tại cũng cần phải thế này sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]