Chương trước
Chương sau
Sau khi mọi người giới thiệu xong, Đỗ Tiểu Âm nhìn vào những tên người đầy khắp bảng màn hình kia, nói:
- Cái này có quy luật gì?
Mạc Ngôn nói:
- Đây chỉ là bước đầu tiên, bây giờ nhìn vẫn chưa nhìn ra quy luật gì, nhưng chỉ cần là do người làm, chắc chắn là có quy luật, đây là điều mà không có ai có thể tránh khỏi.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Tiếp theo nên làm gì?
Mạc Ngôn cũng không trả lời câu hỏi của cô, mà vỗ vỗ tay, thu hút sự chú ý của mọi người, nói:
- Các vị, mời mọi người nói cho tôi biết, cơn ác mộng này bắt đầu từ khi nào?
Mọi người nghe vậy, lập tức trả lời hỗn loạn cả lên, mặc dù thời gian không giống nhau, nhưng thời gian đại khái là khoảng 3 tháng trước.
Mạc Ngôn hạ hạ tay xuống, ý bảo mọi người giữ yên lặng, nói:
- Nếu tôi muốn hỏi chuyện 3 tháng trước của mọi người, sợ là không có mấy vị nhớ nổi đúng không? Thế thì… nếu tôi hỏi các vị, vào những buổi tối trong nửa tháng nay các vị đều gặp ác mộng, các vị có thể nhớ ra không?
Bác gái Trương Tố Lan đó giơ tay, nói:
- Tiểu tử, chúng tôi tuổi đã già rồi làm gì trí nhớ còn tốt như thế, nhưng nếu cậu hỏi chuyện trong vòng 1 tuần trở lại đây thì tôi lại nhớ rất rõ.
Mạc Ngôn cười cười, nói:
- Được, hôm nay là thứ 7, thế thì chúng ta bắt đầu hỏi từ thứ 7 tuần trước đi.
Hơi ngừng 1 chút, cậu giơ tay lên, nói:
- Bây giờ, xin mời những người có ác mộng vào tối thứ 7 tuần trước giơ tay lên ạ.
Theo câu hỏi của cậu, lập tức có 15, 16 người giơ tay lên, 2, 3 giây sau, lại có 3 người nữa nhớ ra chuyện vào thứ 6 tuần trước nên cũng giơ tay lên.
Mạc Ngôn nói với Lâm Cao Quân:
- Phiền cậu đếm số người 1 chút, sau đó nhớ kỹ.
Lâm Cao Quân biết, mình là 1 trợ thủ nên dễ chịu gật đầu.
Mạc Ngôn nói với những người dân giơ tay:
- Các vị, phiền các vị tự giới thiệu lại lần nữa, để tôi ghi chép lại.
Mọi người trả lời, Mạc Ngôn tìm ra số nhà và tầng ở của những người này, vẽ 1 hình tam giác vào.
- Tốt, cảm ơn các vị đã phối hợp, các vị có thể buông tay được rồi, bây giờ, mời những người có ác mộng vào chủ nhật giơ tay lên ạ!
Mạc Ngôn cầm bút, bận rộn không ngừng, đánh dấu vào những người chủ nhật tuần trước gặp phải ác mộng.
1 phút sau, cậu vẽ xong hình tròn cuối cùng trên bảng thông báo.
Lập tức cậu lui về sau 1 bước, nhìn các loại hình vẽ trên bản vẽ, hỏi Đỗ Tiểu Âm:
- Cô nhìn ra cái gì chưa?
Những ký hiệu trên bản vẽ không giống nhau, hoặc là hình tam giác, hoặc là hình tròn, còn có cả hình ngũ giác nữa.
Đỗ Tiểu Âm không vội trả lời, mà lấy số liệu từ ghi chép của Lâm Cao Quân, sau khi nhìn kỹ, mới nói:
- Từ số người gặp ác mộng mỗi ngày mà nói, rõ ràng là có quy luật, trong 7 ngày này, số người bị ác mộng hoành hành lúc ít nhất là 12 người, nhiều nhất là 20 người, có thể nhận thấy, số người này nằm trong 1 phạm vi rộng, nếu do hành vi người làm, có thể nhận thấy là hung thủ cố ý khống chế những người này, đương nhiên, cũng có thể lý giải là năng lực của hắn ta hạn chế số người, 20 người chắc là khả năng lớn nhất của hắn rồi.
Lúc này, Lâm Cao Quân mới chen vào:
- Đỗ cảnh quan, cô nhìn nhầm rồi, số người ít nhất là thứ 3 tuần này, chỉ có 4 người thôi.
Đỗ Tiểu Âm mỉm cười nói:
- Đây mới là điểm chú ý đáng giá nhất, nếu tôi nhớ không nhầm, thứ 2 tuần này trời mưa, hơn nữa còn kéo dài cả 1 ngày trời!
Lâm Cao Quân hiểu ra, nói:
- A , tôi nhớ ra rồi, thứ 2 tuần này đúng là có mưa, như vậy xem ra, hành vi là do người làm đã rõ ràng rồi!
Mạc Ngôn giơ ngón tay cái lên nói với Đỗ Tiểu Âm:
- Lợi hại!
Đỗ Tiểu Âm liếc mắt nhìn cậu 1 cái, nói:
- Lời khen của cô không có thành ý rồi, hật giống như lời động viên của thầy giáo đối với câu trả lời 1 + 1 = 2 của học sinh vậy.
Hơi ngập ngừng 1 chút, lại nói:
- Được rồi, nói ra phát hiện của anh đi.
Cô biết Mạc Ngôn vẽ ra các ký hiệu ở trên bản vẽ chắc chắn là có mục đích.
Mạc Ngôn tiện tay chỉ vào những hình tam giác trên bản vẽ, nói:
- Cô xem, đây là những người dân phát bệnh vào thứ 7, tổng tộng có 18 người, địa chỉ của bọn họ cũng không tập trung, mà trải rộng toàn bộ tiểu khu, còn về những người dân được biểu thị bằng vòng tròn này 1 ngày bị ác mộng hoành hành nhưng địa chỉ cũng phân tán ra, cái này nói lên điều gì?
Lâm Cao Quân bên cạnh nghe không hiểu gì, nghĩ thầm, càng phân tán càng không có quy luật đáng nói, tên này sao cả đạo lý này cũng không biết?
Đỗ Tiểu Âm trầm ngâm 1 lá, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, nói:
- Nói rõ tính di động của hung thủ rất mạnh, không hạn chế ở 1 điểm, đương nhiên, cũng có khả năng những người dân trong 1 ngày này đi qua cùng 1 chỗ, tiếp xúc cùng 1 người, nếu như là khả năng thứ 2 thì rất có khả năng là những nơi như siêu thị hay trung tâm mua sắm.
Mạc Ngôn cười nói:
- Cô nói đúng, nhưng tôi không có khuynh hướng nghiêng về khả năng thứ 2, bởi vì quy luật rất rõ ràng, thế nhưng đó cũng là 1 lối suy nghĩ không tồi, chúng ta có thể thử theo đó xem, nhưng nếu như là khả năng thứ nhất, tôi hỏi cô, tính di động rất mạnh của người thế nào có thể kiên trì mỗi ngày đều gây ra dao động cho cả tiểu khu.
Đỗ Tiểu Âm ngay lập tức nói:
- Người như vậy có rất nhiều, công nhân không có việc làm, ông bà nghỉ hưu rồi, thậm chí có cả những người từ bên ngoài vào như nhân viên đưa báo, đưa sữa với cả người làm công việc bán thời gian nữa.
Mạc Ngôn gật gật đầu nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Được lắm, cho tới tận bây giờ, chúng ta từ thân phận, tuổi, địa chỉ và thời gian gặp ác mộng của những người dân này có thể đưa ra 2 kết luận: thứ nhất là mục đích của vụ án này là không chế, tiếp theo, chúng ta đã có thể nhận dạng được thân phận của nhân vật này.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Đợi đã, phạm vi thân phận người này có rộng quá không? Hầu như bao gồm toàn bộ người dân trong tiểu khu, nhân viên siêu thị và khu mua sắm, thậm chí còn có cả người ngoài nữa.
Mạc Ngôn mỉm cười, nói:
- Đối với cô thì đúng là phạm vi rất rộng, nhưng đối với tôi kỳ thực cũng chỉ là chuyện hỏi mấy câu hỏi thôi.
- Hỏi mấy câu thôi ư?
`Đỗ Tiểu Âm hơi nhíu mày, nghĩ về những lời này của Mạc Ngôn rốt cục là có ý gì.
- Đúng vậy, cô rất đồng ý với quan điểm của Mạc Ngôn, đó chính là vụ án này căn bản là do người làm vài thân phận hung thủ đằng sau vụ này, cô tin rằng, chỉ cần cho mình thời gian và nhân lực, sau 1 quá trình điều tra, tất nhiên sẽ có thể bắt được hung thủ, đối với cảnh sát mà nói, điều sợ nhất không phải là vụ án không có nhiều điểm nghi ngờ, mà chỉ sợ không có đầu mối và mục tiêu, một khi đã có đầu mối và mục tiêu, manh mối sẽ từ từ lòi ra, mà có được manh mối đương nhiên chắc chắn có thể phá được án.
Lúc này, nhờ Mạc Ngôn, cô đã tìm ra được mục tiêu và manh mối, theo như cô thấy, còn lại chỉ cần thời gian từng bước sắp xếp điều tra, thời gian này có thể rất dài cũng có thể rất ngắn, nhưng bất luận dài hay ngắn, đều không thể như lời Mạc Ngôn nói, hỏi mấy câu có thể đưa ra kết luận luôn!
Cô thực sự nghĩ không ra Mạc Ngôn suy nghĩ gì mà có thể đưa ra điểm này, cắn môi hỏi:
- Câu rốt cục có ý định gì?
Mạc Ngôn cười mà không đáp.
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Kỳ thực tôi cảm thấy 4 người dân phát bệnh vào hôm thứ 3 là dễ nhất, tìm ra người mà bọn họ đã tiếp xúc cùng chắc là có thể tìm ra mục tiêu.
Mạc Ngôn cười nói:
- Đúng là như vậy… lúc bọn họ ra ngoài, có thể tiếp xúc cùng với 1 người bảo an và 1 người bảo vệ cửa, cùng tiếp xúc với 1 người bán rau, hoặc là cùng tiếp xúc với người bán hàng, nhưng vẫn cần 1 thời gian lớn để truy tìm ra, có đúng không? Chuyện hôm nay là chuyện hôm nay, nhiều nhất 20 phút nữa, tôi có thể nắm gọn thân phận hung thủ phía, cần gì phải bỏ gần tìm xa?
Lời này nói ra, đến cả Trương Hiệp Lâm vẫn thờ ơ đứng bên cạnh cũng không còn bình tĩnh nữa, nói:
- Mạc Ngôn, cậu đang đùa à?
Hắn thờ ở đến bây giờ, chủ yếu là tập trung quan sát Mạc Ngôn, nhưng trong lòng đồng thời cũng suy nghĩ về vụ án này.
Nói thật, hắn nhận thấy Mạc Ngôn sắp xếp suy luận trình tự vụ án này bình thản như vậy trong lòng cũng rất kinh ngạc, thủ pháp của Mạc Ngôn có thể nói là cực kỳ đơn giản, không có gì đáng nói, nhưng loại thủ pháp bình thản như thế, trước đó lại không có ai nghĩ đến, phải biết rằng, ở đây có thể có 1 vị bác sĩ tâm lý học tội phạm, 1 cảnh sát điều tra mật cùng với hắn là 1 đặc công đã từng tham gia bảo vệ tổ quốc.
Không hề nghi ngờ, Trương Hiệp Lâm tán thưởng Mạc Ngôn nhưng cũng giống như Đỗ Tiểu Âm, cảm thấy hoài nghi lời nói ngông cuồng của Mạc Ngôn có thể giải quyết chuyện này trong vòng 20 phút.
- Nếu như tên này thực sự trong vòng 20 phút có thể tìm ra được hung thủ, thì nửa đời này của mình coi như sống kiếp sống của loài chó rồi…
Trương Hiệp Lâm không khỏi tự chế giễu mình. Mạc Ngôn thấy vẻ mặt mọi người đều không tin, cười nói:
- Mọi người không để ý 1 vấn đề rất quan trọng rồi, đó là trí nhớ của loài người rất thần kỳ, nói đơn giản đi, những người dân này chắc chắn là cùng tiếp xúc với người nào đó mới dẫn đến gặp ác mộng, chúng ta có thể biết được, loại tiếp xúc này chắc là rất bình thương, không dễ gây cho họ chú ý hay cảnh giác đề phòng gì, nhưng não người rất thần kỳ, nó có cơ chế bảo vệ riêng của mình, những lời nói hành động xúc phạm đến mình có thể bị xem nhẹ đi, nhưng trong tiềm thức nó lại nhớ rất rõ ràng.
Hơi ngừng 1 chút, cậu thản nhiên nói:
- Cho nên, thông qua câu hỏi thì có thể có được câu trả lời trực tiếp, đương nhiên, cái này cần kỹ xảo 1 chút!
Nói xong, cậu tiến lên vài bước, 1 lần nữa đối diện với những người dân đang bàn bạc bên dưới, vỗ vỗ tay, lớn tiếng nói:
- Các vị, bút và giấy trong tay các vị vẫn còn chứ?
- Vẫn còn, tiểu tử…
Bà trương nói:
- Tôi nó các cậu to nhỏ gì ở đấy thế? Bác gái còn đang đợi cậu phá vụ án này thế nào đây.
Mạc Ngôn cười nói:
- Yên tâm đi bác gái, cháu còn mấy câu hỏi nữa cần các bác trả lời, sau khi trả lời xong, cháu không thể đảm bảo tối nay cá bạn sẽ không gặp ác mộng nữa, những cháu dám đảm bảo, tối mai các bác chắn chắn sẽ được ngủ ngon giấc!
Nói xong lời này, người dân phía dưới lập tức bị kích động đứng lên, giơ tay ầm ầm đặt câu hỏi.
Nhìn thấy phòng họp ồn ào không chịu dược, bác Trương đứng dậy nói:
- Tôi nói này các vị ồn ào làm gì? ngậm miệng lại hết cho tôi… chàng trai trẻ đẹp trai còn đang đợi làm việc, mà mọi người cứ nhao nhao lên thế, để người ta chạy đi rồi các vi chỉ có nước khóc thôi.
- Hai phút sau, phòng họp cuối cùng cũng yên lặng xuống, tất cả mọi người đều chờ đợi Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn cười cười, giơ cây bút trong tay lên, nói:
- Các vị, tôi cần mọi người tập trung nhìn cây bút trong tay này.
Câu hơi hơi đung đưa cây bút trong tay, ngữ khí bình bình, nói:
- Được rồi, ánh mắt mọi người đã tập trung vào cây bút này rồi, bây giờ, mời các vị hãy thả lòng cơ thể, hít sâu vào… đúng rồi, đúng là như vậy, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, được rồi, hô hấp như vậy khiến thân thể yên tĩnh lại… bây giờ, mọi người cảm thấy não mình rất yên tĩnh, không có bất kỳ ý nghĩ mờ ám nào…
Nhìn Mạc Ngôn đang đưa cây bút trong tay nhẹ nhàng, Trương Hiệp Lâm hỏi nhẹ Đỗ Tiểu Âm:
- Đây chắc là thuật thôi miên à?
Đỗ Tiểu Âm gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Chắc thế, ít nhất bên ngoài cũng là như vậy.
Trương Hiệp Lâm lại hỏi:
- Hắc còn biết cả thuật thôi miên nữa à?
Đỗ Tiểu Âm nghĩ nghĩ, cười mếu nói:
- Tên này biết rất nhiều thứ, nói thực ra, tôi cũng không biết có cái gì cậu ta không biết nữa.
Trương Hiệp Lâm hài hước 1 câu:
- Ít nhất hắn không biết đẻ con.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.