Bóng đêm dần dần dày, trên đường rất ít người qua lại. Chỉ có Tầnlâu Sở quán vẫn sáng trưng đèn đuốc, tiếng đàn ca vào đêm càngngấm dần.
Mộ Thanh bước vào một ngõ nhỏ hẹp, dừng lại bước chân.
“Xuất hiện đi.” Ngõ nhỏ vừa sâu vừa tối tăm, không nhìn thấy thần sắc của thiếu niên, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lẽo đến tận xương.
Những năm gần đây, nàng rất ít khi bước chân vào sòng bạc. Mộ gia là tiện tịch, thân phận thấp kém, tiền tài tuy rằng thiêu thốn, nhưngphú quý cũng không phải mong cầu của nàng cuộc đời này, ngày tháng hoà thuận vui vẻ, nghèo khó nàng cũng có thể trải qua. Chỉ có một năm, cha nàng khám nghiệm tử thi không may bị nhiễm bệnh, triền miên trêngiường mấy tháng không dậy nổi, tiền bạc trong nhà đều hao hết, vìthế nàng dịch dung vào sòng bạc vài lần. Khi đó, nàng thắng đủ tiền bốc thuốc, chủ là vài đồng bạc, chưa từng khiến người khác chú ý. Tối naythắng một lúc ba ngàn lượng, khi nàng ra khỏi sòng bạc đã biết bị vàikẻ đi theo.
Trên đường ít người, nàng đi hai ba vòng cũng không thể cắt đuôi.Nàng chỉ học cách đấu, còn kỹ xảo tránh né truy đuôi là sở trườngcủa Cố Nghê Thường, không phải của nàng.
Qua một phố nữa là phố quan tài, nàng không muốn dẫn mấy kẻ nàyđến nghĩa trang quấy nhiễu cha yên giấc, cho nên muốn giải quyếtchuyện ở trong này.
“Đi ra!” Mộ Thanh lại nói, xoay người nhìn đầu ngõ.
Không có người lên tiếng trả lời, cũng không có người hiện thân.Mộ Thanh đợi một lát, chỉ thấy ánh trăng chiếu rọi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/50402/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.