Thành Biện Hà không có lệnh cấm đi lại ban đêm, phố bên cạnh truyềnđến tiếng động ồn ào trái ngược hẳn với phố quan tài trống trải yêntĩnh.
Cuối phố sương mù giăng giăng, những đốm lửa trên ngọn đèn trắng leolắt, chiếu lên một gã thiếu niên đi ra từ trong đám sương. Đi qua nửaphố, thiếu niên dừng lại trước một cửa hàng quan tài.
Trước cửa tiệm, tấm biển màu đen lớn, chữ trên biển được sơn vàng,cho dù chỉ là cửa hàng quan tài, nhưng cũng có vài phần khí thế, nghiễmnhiên trở thành tiệm quan tài lớn nhất trên phố này.
Giờ này, tiệm đã đóng cửa, thiếu niên tiến lên, gõ gõ cửa cổng.
Gã sai vặt bị đánh thức ngáp dài đi ra, vẻ mặt buồn ngủ, sau khi nhìn rõ ràng người đến, lập tức dài mặt, “Nghèo kiết hủ lậu từ chỗ nào tớiđây gõ cửa!”
Xem quần áo của thiếu niên này, tùy tiện gã sai vặt nào đó của mộtnhà phú hộ quyền quý trong thành Biện Hà ăn mặc cũng có thể diện hơnhắn! Đúng là không có mắt mũi, không nghĩ xem trên người có mấy đồngtiền mà dám đến gõ cửa bọn họ.
“Trong nhà có chết người thì khiêng đến cuối phố đi! Chỗ chuyên mônđặt người chết, không cần bỏ bạc! Để chỗ đó sẽ có người mang đi bãi thama, ngay cả hố ngươi cũng không phải đào!” Sắc mặt gã sai vặt không hòanhã chỉ về hướng nghĩa trang, định bụng xoay người, đóng cửa.
Phía sau một bàn tay bỗng nhiên vươn ra, gã sai vặt lập tức hét thảmmột tiếng, cúi đầu thấy khuỷu tay đang bị thiếu niên kia nắm lại, nhìnthân hình đơn bạc của hắn, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/50398/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.