Edit: Leo
Việt Châu, Phụng huyện.
Mặt trời lặn đã lặn sau núi, cửa thành lại chưa đóng, Tri huyện cùng với Huyện thừa dẫn theo đám quan lại thuộc hạ đứng ở ngoài cửa thành chờ, khi sắc trời tối đen, một con ngựa từ ngoài đường lớn chạy tới, xa xa truyền lời: “Phụng huyện, Thánh giá đã đến bên ngoài mười dặm, nửa canh giờ nữa sẽ tới nơi!”
Nửa canh giờ rất nhanh đã đến, khi Thánh giá vào thành thời gian không còn sớm, trăng sáng đậu trên đầu cành cây khô, chiếu rõ đoàn người thật dài vào thành.
Phụng huyện là một huyện nhỏ của Giang Bắc, dịch quán đã cũ, khách điếm chỉ có ba nhà, mấy ngày trước đã tiến hành quét dọn thanh lý sạch sẽ. Dịch quán được bố trí cho sứ đoàn nghị hòa Ngũ Hồ, Thánh giá nghỉ tại Khách Lai cư lớn nhất trong thành, khâm sai nghị hòa và tướng lĩnh Tây Bắc quân phân chia nghỉ tại hai khách điếm còn lại, năm vạn đại quân đi theo đóng quân ở ngoài thành.
Mộ Thanh nghỉ ở lầu hai phòng chữ giáp của khách điếm, dẫn nàng lên lầu là một bộ khoái của huyện nha, bộ khoái kia vào phòng thắp đèn, cúi đầu khom lưng cười nói: “Tướng quân, ngài nghỉ ngơi trước đi, cơm canh lát nữa sẽ được hầu hạ đưa lên.”
Mộ Thanh đáp một tiếng nhàn nhạt, cởi áo khoác lông chồn tía, giũ tuyết. Bộ khoái kia thấy vậy vội đi lại muốn đỡ áo, lại nghe Mộ Thanh nói: “Cảm ơn, không cần.”
Nàng tự mình treo áo khoác lên trên bình phong, cẩn thận sửa sang lại mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2137941/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.