Ba mũi tên kia đã bị chặt đứt đuôi, chỉcòn lại thân tên ở trong người Nguyên Tu, bọn họ không biết còn phải ởlại địa cung này trong bao lâu, vết thương của Nguyên Tu không thể đợiđến lúc trở về Tây Bắc mới xử lý được.
Việc này ai cũng hiểu, chỉ là trong người không mang thuốc, rút mũi tên ra sẽ chảy máu, rất khó giải quyết.
“Ta sẽ không để cho ngươi chảy nhiều máu.” Mộ Thanh mở miệng nói, nàng đã xem quavết thương của Nguyên Tu, cho nên trong lòng hiểu rõ. Mặc dù không phảibác sĩ ngoại khoa, chưa từng làm giải phẫu, nhưng hiểu biết về xươngcốt, cơ bắp, mạch máu, thần kinh, Mộ Thanh không hề thua kém quân y.
Ánh mắt thiếu niên trong suốt kiên nghị, Nguyên Tu nhìn một lát, cười: “Được!”
Nàng nói, hắn tin!
Liếc mắt nhìn thi cốt trên mặt đất, Nguyên Tu nhấc chân muốn gạt qua một bên, Mộ Thanh đột nhiên nói: “Đừng động!”
Nguyên Tu khẽ giật mình, cùng Nguyệt Sát và Mạnh Tam liếc mắt cảnh giác nhìn một vòng hành lang, hay là trongnày cũng có cơ quan gì đó?
“Chậm rãi chuyển qua một bên, không cần thương tổn đến những bộ xương này.” Mộ Thanh nói với Mạnh Tam.
Ba người trông lại, sắc mặt đều có chútcổ quái, nàng nói đừng động không phải phát hiện cơ quan, mà là khôngmuốn làm ảnh hưởng đến thi cốt?
Mạnh Tam vừa di chuyển hài cốt mà khóemiệng vừa giật giật, chờ đến khi bảy tám bộ xương được nhẹ nhàng đặt rachỗ khác, Nguyên Tu mới chậm rãi dựa tường ngồi xuống, Mộ Thanh tháotoàn bộ đao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2137913/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.