“Không có việc gì.” Mộ Thanh đem đao thu lại, giấu vào trong tay áo, xoay người muốn nằm xuống.
Chương Đồng quét mắt nhìn tay nàng, chân mày càng nhíu chặt hơn, “Sao trong người ngươi lại giấu binh khí?”
Mộ Thanh nằm xuống, nhắm mắt, lãnh đạm nói: “Để mổ xác người, ngươi muốn xem không?”
Phía sau, một lúc lâu không thấy ChươngĐồng nói chuyện, giống như hắn đã quay trở về nằm trên chiếu của mình,nhưng một lúc lâu sau lại thấy hắn hỏi: “Ngươi thật sự không có việc gìchứ?”
“Không có việc gì, cám ơn.” Mộ Thanh cau mày, kéo bộ quân phục sátvào người. Giữa đêm hè, trong quân chưa phát chăn đệm, nàng chỉ có mộtbộ quân phục, cho dù dùng làm chăn cũng quá mỏng, ý lạnh giống như mộtlàn sóng đánh úp lại, đầu đau như búa bổ, mở miệng nói chuyện yết hầucũng đau.
Chương Đồng cười lạnh một tiếng, “Thiếu niên anh hùng, trổ tài lạigặp mưa nhiễm phong hàn, không đến quân y còn muốn nhịn, thực sự có thểsao? Quân y cách nơi này cũng không xa, đi nhìn một cái, muốn không giữthể diện hay muốn sống đây?”
Cho dù mất mặt cũng không thể chết, nhưng nếu để quân y bắt mạch, thân phận nữ tử của nàng sẽ không giấu được.
Mộ Thanh nhắm mắt không nói, lúc này cả người càng thêm lạnh lẽo, nếu để đến nửa đêm sợ là thật sự không thể chịu nổi. Cha nàng cũng biết một chút y thuật, lúc trước nàng từng theo học một số bệnh đơn giản, biếtđược muốn giải cảm thì phải dùng những vị thuốc nào, đợi lát nữa ChươngĐồng ngủ say, nàng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2137882/quyen-1-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.