Hành quân trong rừng núi, cường độ thao luyện nặng hơn rất nhiều lầnso với việc luyện binh trên thao trường, toàn quân mỗi người cõng mườiviên đá, có đường ngày đi trăm dặm, không đường thì phát rừng mà đi.
Luyện binh ngàn dặm, đến ngày thứ hai mươi ba, đã đến địa giới Thanh Bắc.
Thanh Châu là châu phủ phương bắc của Đại Hưng, ba vạn núi lớn, kéodài không ngừng, đỉnh núi tuyết đọng quanh năm, rừng dưới chân núi rậmrạp, cảnh trí trong núi tráng lệ kỳ vỹ, nhưng tân quân không có tâm tình nhàn rỗi thưởng thức, chạng vạng dừng chân hạ trại, tất cả mọi ngườiđều mệt mỏi ngồi phịch xuống mặt đất.
Cơm chiều là thời điểm rảnh rỗi nhất của tân quân trong mấy ngày này, nổi lửa bắc bếp, hai đội một bếp, ngồi vây quanh lửa trại, ngửi mùihương thức ăn, ánh lửa như ánh đồng chiếu bừng khuôn mặt từng người, mệt mỏi nhưng tràn đầy ý chí.
Mới đầu hành quân trong rừng, vừa đến thời gian hạ trại nghỉ tạm, mọi người khó tránh oán giận thao luyện khổ mệt, nhưng qua một quãng thờigian, oán giận cũng đã oán giận, cuối cùng cảm thấy nói mãi chuyện nàycũng chán nản. Thao luyện mỗi ngày vẫn phải tiếp diễn, các tân binh rấtnhanh học được cách mua vui trong khổ luyện, giờ cơm thường ngồi vâyquanh một chỗ, tán gẫu từ chuyện gia đình đến những tin đồn thú vị ở quê hương, chỉ hận không thể đem tất cả mọi chuyện trong bụng mang ra giảibuồn.
Một đám hán tử tụ tập một chỗ, khó tránh nói lời thô tục, trò chuyện một hồi đã đến chuyện trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2137873/quyen-1-chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.