“Phỏng đoán của ta có đúng hay không, tìm được phong mật thư kia sẽ biết, mật thư ở thư phòng trong phủ hắn.” Mộ Thanh nói.
Nàng đã làm chuyện phải làm, còn lại là chuyện của bọn họ.
Mộ Thanh khẽ nhíu mày, cúi đầu ho khan, cả một đêm nói không ngừng,cổ họng nàng đã đau rát, hiện tại nhu cầu cấp bách nhất của nàng là nghỉ ngơi.
Mộ Thanh xoay người đi ra ngoài cửa, trong lúc xoay người thoáng nhìn thấy Hà Thừa Học, bỗng nhiên dừng lại, “Đừng lộ ra vẻ mặt này, ta nóivới bọn họ phải đi đến thư phòng để tìm mật thư, ngươi lại nở nụ cườilạnh, ngươi cho rằng ngươi biết nhiều chuyện hơn ta là ta không thể tìmđến cuối cùng sao? Như vậy để ta đoán xem, mật thư ở trong thư phòng,nhưng sẽ không dễ dàng tìm thấy, phải không? Vậy ngươi giấu ở nơi nào?Mật thất? Sàn nhà? Giá sách? Đều không phải sao? Sẽ không phải là kẹptrong sách đấy chứ?”
Mộ Thanh bỗng nhiên nhíu mày, sửng sốt một lát, “Thật sự là kẹp trong sách sao?”
“Được rồi, kẹp trong sách.” Nàng quay người nói với Trần Hữu Lương,“Mật thư kẹp trong một cuốn sách nào đó ở thư phòng của hắn, phái ngườiđi tìm đi.”
Dứt lời, bước ra khỏi cửa, gió đêm thổi tung ống tay áo, đưa giọngnói hơi khàn của nàng vào trong phòng, “Phái nhiều người một chút, nếuhắn dám giấu mật thư ở trong sách, nhất định là số lượng sách trong thưphòng của hắn vô cùng kinh người. Không nên hi vọng vào chuyện lật bừamột vài trang có thể tìm ra được, có lẽ các người phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2137867/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.