“Hỏi cả rồi? Không phải vậy chứ?” Lúc này Mộ Thanh lại không tức giận hắn ầm ỹ, quay đầu nhíu mày, “Hình như, ta không thấy Biệt Giá của phủThứ Sử.”
Biệt Giá, chính là phó quan của một châu, cai quản chúng vụ của châuphủ, chức quyền rất cao. Bình thường khi đi tuần cũng không cần theo xagiá của Thứ Sử, có xa giá riêng của mình.
Trần Hữu Lương vừa nghe Mộ Thanh nói muốn thẩm vấn Biệt Giá BiệnChâu, sắc mặt trầm xuống, “Công tử, Hà đại nhân là mệnh quan triều đình, còn là quan Tứ phẩm!”
Mộ Thanh nhíu mi, nghe xong gật gật đầu. Trần Hữu Lương nghĩ nàng đã hiểu, lại nghe nàng nói: “Truyền!”
Trần Hữu Lương: “...”
Cửa mở, người tới từ xa đã nói vang: “Đại nhân, sao lại thẩm vấn ở nơi này? Có phải là phát hiện ra manh mối mới hay không?”
Người nọ đã ngoài bốn mươi, trên người khoác cẩm bào màu nâu, hìnhthể trung bình, lấy tầm vóc như quan văn mà nói, có thể coi là hơi cao.Đi tới cửa, nhìn thấy tình hình trong phòng, cũng ngẩn người một lúc,hỏi: “Đại nhân, vị công tử này là?”
“Thân phận của vị công tử này bản quan không tiện lộ ra, tối nay dohắn thẩm vấn, ngươi chỉ cần đáp lời, ngày sau bản quan sẽ nói tỉ mỉ vớingươi.” Lời nói đã thuần thục hơn, Trần Hữu Lương bình tĩnh nói ra khỏimiệng, chỉ là sắc mặt không tốt dễ nhìn lắm.
Người nọ giật mình, phản ứng không khác những người khác là bao, cũng tinh tế đánh giá Mộ Thanh một lần, đáy mắt lộ ra kinh sắc. Nhưng hắnthiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2137864/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.