Ánh trăng phủ mặt sông, phù hương quyện trong gió, thuyền hoa ở xa xa, trên bờ có người.
Người nọ khoanh tay mà đứng, gió tây thổi ngược tay áo, dáng người mờ ảo trong sương. Nam tử nhìn mặt sông, trên mặt sông có hai chiếc baotay trắng thuần.
Một bóng người nhảy xuống chân đê, đi đến bên cạnh nam tử, cũng nhìnmặt sông, cười nói: “Đúng là bội phục cô nương này, khi đó ra tay bắtgiữ Trần Hữu Lương mà vẫn có thể dấu vôi phấn trong người, ngay cả tacũng không nhìn ra!”
Ngày ấy trên quan đạo của huyện Cổ Thủy gặp nàng, hắn cảm thấy nànglà một nữ tử bình tĩnh quả cảm tâm tư kín đáo, tối nay xem nàng làmviệc, quả thực đúng vậy là như vậy.
“Thế nhưng nhảy sông thoát thân, nàng không có việc gì chứ?” NgụyTrác Chi nhìn mặt sông, tháng sáu Biện Hà tuy đã vào hạ, nhưng nước sông ban đêm vẫn có chút lạnh.
“Kỹ năng bơi của nàng không tệ.” Bộ Tích Hoan liếc mắt nhìn bờ sông, chắc chắn.
Theo như tâm tư làm việc của nữ tử này, nơi đây không phải địa phương nàng tùy ý lựa chọn. Tối nay nàng tự tiến cử tra án, hắn biết chắc chắn nàng không thật tình, chỉ là chậm rãi đợi thời cơ thoát khỏi phủ ThứSử. Từ khi bắt đầu phát hiện ra dấu chân của hung thủ, nàng đã cân nhắcđến chuyện đào thoát. Theo như tình tiết vụ án, thản nhiên loại bỏ đihai người bên cạnh hắn, công khai muốn mượn phấn vôi để trợ giúp chạytrốn.
Trách hắn, coi thường nàng.
Nữ tử ẩn nhẫn chu toàn bậc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2137845/quyen-1-chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.