Bóng đêm càng sâu, ánh trăng càng rõ.
Ánh trăng soi sáng cuối đường mòn, nam tử đứng chính giữa ánh trăng.Gió đêm nổi lên, từ xa trông lại, ánh trăng rơi xuống tay áo hoa, cóchút mỹ lệ. Tỉ mỉ nhìn kỹ, ánh trăng lại như xuyên qua tay áo, lộn xộn.
Bộ Tích Hoan đứng thẳng, tay áo bị phấn vôi đốt cháy tạo ra những lỗnhỏ, ánh trăng chiếu qua, có chút buồn cười. Hắn bình tĩnh nhìn MộThanh, ánh mắt so với bóng đêm còn u trầm hơn.
Tốt! Tốt! Là hắn coi thường nàng.
Mộ Thanh tránh ở sau văn nhân kia, đoản đao ép trên gáy hắn, tay hơi run.
Rốt cuộc, nàng thành công!
Đêm nay đến Phủ Thứ Sử, vô ý trúng độc rơi vào khốn cục, đúng lúc gặp phủ Thứ Sử xảy ra án mạng, nàng liền mượn cơ hội này tự tiến cử, hyvọng có thể tìm được cơ hội thoát thân. Chỉ là không ngờ có thể gặp được Trần Hữu Lương, lúc trước ở trong viện nàng đã muốn bắt người, nhưngcòn ngần ngại bên người có bốn cao thủ, hơn nữa nữ tử áo xanh còn giỏivề dùng độc, vô cùng khó giải quyết. Nàng tự biết không thể lấy một địch bốn, trước mặt bọn họ bắt giữ văn nhân kia, cho nên đành phải khámnghiệm tử thi điều tra hung phạm, giả bộ thuận theo, chờ đợi cơ hội.
Trời không phụ người, rốt cục nàng cũng chờ được cơ hội này!
Vừa rồi, nàng nói muốn lấy dấu chân ra, nói cần dùng phấn vôi vànước. Thật ra dấu chân phải dùng thạch cao, không phải vôi, nàng đã cốtình nói dối.
Thạch cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2137843/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.