Thành Biện Hà, phố Đông.
Sáng sớm sương mù còn chưa tan, mưa phùn rửa sạch phố dài. Cửa sau phủ thứ sử, năm, sáu gã sai vặt được đưa vào phủ.
Phủ thứ sử muốn sửa lại vườn sau, nghe nói mẫu thân của Thứ Sử đại nhân vài hôm nữa muốn tới chơi.
Thứ Sử Trần Hữu Lương là một người con trai hiếu thảo, mẫu thân muốntới phủ, cho dù bản thân có giật gấu vá vai cũng phải vì mẫu thân mà sửa lại vườn tược.
Biện Châu chính là cửa ngõ quan trọng của kênh đào nam bắc Đại Hưng,đường thủy lưu thông tấp nập, phủ thứ sử đáng lẽ không thiếu bạc, nhưngTrần Hữu Lương lại là một thanh quan. Hắn nhậm chức ở Biện Châu năm năm, không thu hiếu kính của thương gia, không nhận tiệc rượu của đồng liêu, nước trong phủ thứ sử trong đến độ có thể thấy đáy.
Triều đình ngu ngốc, thanh lương đáng quý. Trần Hữu Lương thanh liêmthiết diện vô tư có tiếng, được văn nhân trong thiên hạ ngưỡng mộ, códanh dự khá cao, dân chúng kính trọng gọi là thanh thiên.
Nhưng thanh thiên thuê công nhân làm việc cũng phải trả tiền, tiềncông phủ thứ sử trả rất thấp, ít có người đồng ý đến, cho nên chỉ tìmthấy năm sáu gã thợ làm công này.
Vườn sau của phủ thứ sử rất tú lệ xinh đẹp, chẳng qua chỉ là nhiềunăm không tu sửa, tảng đá trên đường mòn mọc đầy rêu xanh, dưới núi giảcỏ dại mọc lởm chởm. Gã sai vặt dẫn nhóm thợ làm công đến một lầu gácbên cạnh vườn hoa hải đường, hoa hải đường đã già, mặt đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-ngo-tac-nu-ngo-tac/2137837/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.