Hai cha con chạy tới bến đò nghe ngóng, chuyến thuyền cuối cùng ngày hôm nay vừa rời bến, muốn đi thuyền về Thanh Thần nhất định phải chờ tới sang ngày mai.
Trần Hi Lượng moi hết xâu tiền trong người ra, hy vọng thuê một chiếc thuyền nhanh chóng trở về Thanh Thần nhưng không biết vì số tiền anhta đưa không đủ, hay đi thuyền buổi tối thực sự nguy hiểm, tóm lại không có người lái thuyền nào chịu nhận chuyến làm ăn này.
- Cha, làm sao bây giờ?
Trần Thầm lo lắng hỏi lại.
- …..
Trần Hi Lượng nhìn Thanh Sơn ở nơi xa, nắm chắc chủ ý nói:
- Nhị Lang, con tá túc lại trên thuyền, ngày mai bắt chuyến thuyền sớm nhất trở về.
- Vậy còn cha?
Trần Hy Lượng ánh mắt kiên định như nước nói:
- Ta đi bộ về!
- Cha, ban đêm trên núi có sói dữ.
Trần Thầm lo lắng nói:
- Hay là chờ tới ngày mai đi cha.
- Không sao, ta có cái này!
Trần Hi Lượng từ đáy hòm sách rút ra một cây côn nói:
- Ta đã từng đánh chết sói.
- Vậy con đi cùng với cha.
- Không được, con đi chậm quá.
Trần Hi Lượng nói:
- Ta phải lập tức quay về, không thể chăm sóc được con!
Nói xong anh ta đậy thùng sách lại rồi ấn vào ngực con nói:
- Ta phải đi cho kịp giờ đóng cửa thành, buổi tối con tự tìm đồ ăn nhé.
Nói xong anh đi mất như một cơn gió.
Sáng hôm sau mặt trời đỏ mới mọc lên, bóng dáng gầy yếu mệt mỏi của Trần Hy Lượng thực sự xuất hiện bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/92518/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.