Ngô Tông trợn tròn mắt, đành phải cúi đầu quỳ xuống., Y vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại nghĩ đến lời cảnh báo của hoàng đế Liêu quốcnước Liêu, đàánh phải nén lòng lại mà nhanh chóng lui xuống phía hành lang điện Tập Anh điện.
Sau một khúc nhạc ngắn, một nhạc khúc nữa lại vang lên, không khí trong đại điện lại trở nên vui vẻ, đám vũ nữ nhảy múa tưng bừng, dàn đồng ca trên gác đồng loạt hát vang:
“Đám mây lộng xảobiến hóa, phi tinhsao truyền hận, ngân hà xa xôi ám độ. Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, nên thắng vô số nhân gian.
Nhu tình như nước, ngày tương phùng như mơ, nhẫn cố thước kiều quy lộsao nỡ quay về Thước kiều! Mối tình hai bên như cửu trườngnếu lâu dài, chẳng khác gì sớm tối hoàng hôncần gì sớm tối ở bên nhau!”
- Quá hay, quá hay!
Khúc nhạc vừa kết thúc, tiếng khen ngợi vang lên. Ngay cả Triệu Trinh và Da Luật Hồng Cơ cũng gật đầu lia lịa, tối nay có thể thưởng thức những lời ca tuyệt diệu như thế này, thật sự khiến người ta khó quên.
Bá quan văn võ xôn xao bàn luận, bài hát “Thước kiều tiên” này là do nhà thiên tài nào biên soạn, chẳng lẽ là Tô Tử Chiêm?
- Không giống không giống, lời thơ của Tô Thức mang khí phách hào hùng phóng khoáng, không có sự uyển chuyển, du dương như thế này.
- Chi bằng cho gọi nhạc công đến hỏi trực tiếp có phải hơn không?
Ngay sau đó người chỉ đạo dàn nhạc được gọi tới, lúc đó mới biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873153/quyen-7-chuong-377-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.