Chương trước
Chương sau
- Hừ…
Không nhìn mặt phật cũng nên nể mặt tăng, Trần Khác giận giữ thu tay lại.

Xuống tầng chín, Tiêu Phong đã bị đám thị vệ khống chế được.

Thấy Trần Khác bình an vô sự xuống dưới, Tiêu Phong cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ cười châm biếm nói:
- Học sĩ thật đúng là cẩn thận, không ngờ một quan văn tứ phẩm của Đại Tống, hộ vệ bên cạnh lại lợi hại như thế này.

- Ngươi chẳng qua trùng hợp gặp phải thôi.
Trần Khác thản nhiên nói. Trần Hi Lượng gặp chuyện, sân đá cầu bị nổ, một loạt những việc này đã nói rõ đám người của Triệu Tông Thực mất trí rồi, Trần Khác còn chưa muốn chết sớm như vậy, sao có thể lơi là không phòng bị? Cho dù lần này, hắn gần như đã bị Tiêu Phong lừa gạt nên mới tin là Tiêu Quan Âm hẹn, nhưng giờ đây trọng trách gánh vác trên vai, làm sao có thể một thân một mình đi tới nơi nguy hiểm được?

Không gian trong tòa tháp này vừa chật hẹp, vừa nhỏ bé, chính là nơi tốt nhất để hành thích. Cho dù Trần Khác không nghĩ rằng “Tiêu Quan Âm” sẽ giết mình, nhưng hắn phải đề phòng đám người của Triệu Tông Thực, rất có thể chúng lợi dụng cơ hội này để “Thiết tháp đâm Trần”!

Cẩn thận đề phòng tránh hậu họa ngàn năm, câu nói này rất chính xác.

Tuy nhiên từ trước tới nay, Huyền Ngọc vẫn là người bên cạnh Tề Vương, chỉ có điều y lo sợ thị vệ của Trần Khác lại tạo nghiệt sát sinh ở nơi Phật môn thanh tĩnh như thế này, nên mới theo tới đây, tạm thời đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ của Trần Khác.

……..

Nhìn qua cửa sổ là dòng sông Hoàng Hà uốn lượn êm đềm, Trần Khác hít sâu một cái, lấy lại cảm xúc bình tĩnh nói:
- Ai sai ngươi đến?

- Là chính ta tự đến.
Tiêu Phong là một trang nam tử quang minh chính trực, mặc dù bị bắt nhưng nhất quyết không cầu xin lòng thương xót, bình thản như nước đáp.

- Vì sao?
Trần Khác lạnh lùng nói.

- Ngươi tự biết rõ!
Tiêu Phong cười nhếch miệng nói:
- Ngươi không chết, toàn tộc của ta sớm muộn gì cũng sẽ bị người phụ nữ ngu xuẩn kia hại chết!
Người Khiết Đan có hai họ, bộ tộc họ Tiêu có tới hàng trăm hàng ngàn, nhưng không phải tất cả đều do họ Tiêu làm lên một tộc.

- ….
Trần Khác dừng lại không phản bác được gì. Lý do mà tên Tiêu Phong này muốn giết ta quả thật quá đầy đủ… Nếu đứng trên lập trường của Tiêu Phong, có một hoàng hậu đáng lo ngại như thế, ngoại trừ xử lý tên “gian phu” thì còn cách nào khác để có thể khiến nàng ta không mơ tưởng nữa?

- Nàng bây giờ đang ở đâu?

- Đương nhiên là ở Án Bát Đại Liêu của ta rồi

- Nói láo
Lần này đến lượt Trần Khác cười châm biếm nói:
- Nàng nếu không đến Biện Kinh thì ngươi tìm đâu mới có xiêm y kia đây?

- …
Tiêu Phong im lặng một lúc, chán nản nói:
- Ta biết ngay mà, ngươi đã đoán được chuyện này.

- Ta thực sự không muốn biết.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Nhưng một người con gái có thể mạo hiểm phiêu lưu như vậy, không quản xa xôi ngàn dặm đến thăm ta, ta nhất định phải gặp mặt nàng.

- Đừng có đa tình như vậy!
Tiêu Phong mặt đỏ bừng bừng nói:
- Hoàng hậu là đi theo bệ hạ tới, không yên tâm để bệ hạ một thân một mình đi vào chốn nguy hiểm, là muốn vào sinh ra tử với bệ hạ…
Nhìn vẻ mặt cười mà không phải cười của Trần Khác, giọng nói của y càng ngày càng nhỏ đi, lầm bầm oán hận:
- Thiên hạ này sao lại có người phụ nữ ngu ngốc như vậy chứ…

- Đúng vậy.
Trần Khác thở dài một tiếng nói:
- Ta cũng muốn hỏi nàng ta vì sao lại ngốc đến như vậy.
Hắn ngừng một lúc lại nói:
- Không nói về nàng ấy nữa, đó là chuyện của ta và nàng, bây giờ phải tính sổ giữa hai ta.

- Ngươi giết ta đi.
Tiêu Phong hạ giọng nói.

- Ngươi biết ta không thể giết ngươi.
Trần Khác thản nhiên nói:
- Lòng ta đã quyết, nhất định phải để cho ngươi an toàn rời khỏi Đại Tống.

- Thật không hiểu cái gọi là quan viên Nam triều các ngươi tốt ở đâu, là tận trung với cương vị hay chỉ là những tên ngu?
Tiêu Phong dường như không biết chết là cái gì nói:
- Đổi lại chúng ta, ân oán thoải mái trả.

- Ở Đại Tống làm quan, thoải mái thì không thể nào.
Trần Khác tự giễu cười, nụ cười có chút cay nghiệt nói:
- Nhưng ta là người có thù phải báo, tính cách này cả đời không thể sửa đổi được.

- Ngươi thả ta về chẳng phải không muốn báo thù nữa rồi sao.
Tiêu Phong lạnh lùng nói.

- Đúng vậy, nên làm sao bây giờ?
Trần Khác gõ nhẹ vào tường gạch, lạnh nhạt nói:
- Thê tử của Tiêu đại nhân rất đẹp, lại còn hai đứa con rất đáng yêu, lão nương năm nay hơn bảy mươi tuổi thì phải. Bọn họ sống ở ngõ Thượng Thư tây thành Nam Kinh, trước cửa có hai con sư tử lớn, trong đó có một con bị mất một tai, đó là do đứa con lớn bướng bỉnh của ngài đập vỡ…

- Ngươi muốn làm gì?
Tiêu Phong nghe thấy những lời hắn nói đều là sự thật, không khỏi giật mình

- Ta cam đoan với ngươi nội trong mười ngày, ba mẹ con họ sẽ đến Biện Kinh đoàn tụ với ngươi.
Trần Khác xoay đầu lại, khẽ mỉm cười nói:
- Ngươi có tin không?

- ...
Tiêu Phong muốn nói là không tin, nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Trần Khác thì như bị nghẹn cổ họng.

- Ngươi không nói, chắc là đã tin.
Nụ cười của Trần Khác càng thâm sâu hơn:
- Nhưng đoàn tụ với bọn họ hay là âm dương cách biệt thì còn phụ thuộc vào sự lựa chọn của ngươi.

- Ngươi muốn làm gì?
Tiêu Phong cắn răng nói.

- Đó chính là chuyện bảo đảm an toàn cho nàng ấy.
Trần Khác nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đối với sự yếu đuối của mình không biết làm sao, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Băn khoăn của ngươi cũng có lý, với tính cách của nàng, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Một khi ta đã biết thì không thể ngồi yên mà không lo...
Dừng lại một chút, lòng run rẩy nói:
- Huống chi còn có đứa con của ta.

- Đó là hoàng tử của nước Liêu.
Tiêu Phong tức giận nói.

- Ta đương nhiên luôn mong là như vậy, nhưng chẳng may có ngày đó, không thể trơ mắt chờ chết.
Trần Khác thở dài một tiếng nói:
- Không giấu gì ngươi, ta ở nước Liêu mở hiệu buôn, cũng chính là vì nó... Bây giờ lại thêm nàng ấy, người của ta có thể mua chuộc các thị vệ quan lại trong hoàng cung của các ngươi, nhưng lấy tiền để thiết lập mối quan hệ thì không đáng tin cậy. Nếu có một vị đại thần như ngươi tương trợ, ta nghĩ con đường sống của bọn họ trong tương lai sẽ lớn hơn nhiều.

- Ngươi nói cho ta những chuyện này, không sợ ta quay về giăng lưới bắt một mẻ hiệu buôn của ngươi sao?
Tiêu Phong giọng lạnh lùng nói.

- Ngươi sẽ không như vậy đâu, bởi vì ta còn đang giữ con cái và người phụ nữ của ngươi, trao đổi lấy con và người phụ nữ của ta.
Trần Khác thản nhiên nói.

- Cái gì người phụ nữ của ngươi, đó là hoàng hậu của Đại Liêu ta!
Tên trung thần Tiêu Phong này khó có thể chấp nhận mẫu nghi một nước lại rơi vào tấn bi kịch tình yêu này.

- Nàng nguyện vì ta mà sinh con, dĩ nhiên là người phụ nữ của ta rồi.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Xét thấy người phụ nữ và đứa con của ta quý trọng hơn mạng sống của ngươi, cho nên mạng này của ngươi ta giữ lại, coi như ngươi có lợi rồi...
Dừng một chút, hắn cười nói:
- Bây giờ để ngươi quyết định thật là khổ sở, như vậy đi, để ngươi nhìn thấy phu nhân và hai đứa con của ngươi rồi nói tiếp.

Nói xong liền sai người thả Tiêu Phong ra, ra lệnh cho đám thị vệ bao quanh lui xuống.

Tiêu Phong đứng không vững, ngồi phịch xuống tầng tháp thứ chín. Y cuối cùng cũng ý thức được, chính mình đã dây vào một người mà không nên dây... Y luôn cho rằng Trần Khác chẳng qua chỉ là một tên tài tử phong lưu đa tình, chỉ là một tên học giả uyên thâm mà thôi, chưa bao giờ từng nghĩ rằng đối phương là mãnh hổ ẩn nấp trong rừng sâu.

Trần Khác nói rõ với y, sẽ đi bắt vợ con của y, dĩ nhiên đã biết y không còn cách gì ngăn cản. Bởi vậy bất kể như thế nào, nội trong mười ngày, ngươi nhất định sẽ được gặp lại bọn họ.

Tiêu Phong thấy mình không có gì để nghi ngờ điều đó...

.........

Từ trên tháp đi xuống, ngay cả hòa thượng Huyền Ngọc cũng khó có thể tin, nói:
- Cái tên này thật sự đã qua lại với hoàng hậu nước Liêu...
Nói xong lại niệm phật nói:
- Tội lỗi tội lỗi...

Đám thị vệ với ánh mắt sùng bái vô tận nhìn Trần Khác. Bọn họ đã từng đến nước Liêu, biết được Tiêu Quan Âm là đệ nhất tài nữ, đệ nhất mỹ nữ của nước Liêu. Trong lòng người nước Liêu, nàng giống như thê tử của thần tiên giáng xuống. Hôm nay không ngờ vị hoàng hậu họ Tiêu kia chỉ vì muốn gặp người tình mà mạo hiểm thân mình không quản ngàn dặm xa xôi tới Đại Tống!

Đại nhân quả thực ....quá quá xấu rồi!

- Đây chỉ là một sai lầm tuyệt vời.
Trần Khác gượng cười hung tợn quát:
- Chuyện hôm nay, ai dám truyền ra ngoài, chết sẽ không có chỗ chôn!

- Chuyện này thật là đáng tiếc...
Hòa thượng Huyền Ngọc thở dài nói:
- Vậy chỉ có thể xấu trong tâm.

- Hòa thượng nàh ngươi cả đời này không có cách nào thành Phật rồi.
Trần Khác oán hận nói.

Đợi cho Tiêu Phong và Y Cổ Lệ kia từ trên đi xuống, Trần Khác mặt tươi cười chào đón:
- Vương gia một mình ở trên lầu cao chắc cũng đã nghĩ thông?

- Cám ơn đại nhân giúp đỡ.
Tiêu Phong cũng lấy lại trạng thái bình thường, chỉ có điều nụ cười có chút miễn cưỡng nói:
- Tiểu vương gia ta quả thật đã ngộ ra nhiều điều.
Im lặng một lúc, y nói tiếp:
- Chỉ là không biết những điều đó là xấu hay tốt.

- Chắc là vô cùng tốt đó.
Trần Khác cười giơ tay lên nói:
- Không còn sớm nữa, xin mời vương gia về sứ quán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.