- Hiện tại đã biết rõ rồi, nàng thấy thế nào.
Triệu Tông Thực nói ra bí mật lớn trong lòng, cũng có cảm giác thoải mái, nhìn Cao thị nói:
- Đúng là không có bất kỳ tổn thất nào, nhiều nhất cho dù chiêu này không có tác dụng, Triệu trinh không chết, thì coi như tất cả hiếu kính ông ta một lần vậy.
- Vâng.
Cao thị suy nghĩ một lát, quả thật là như vậy, nhắm mắt suy tư hồi lâu, cuối cùng gật đầu nói:
- Việc đó cứ như vậy mà làm thôi ạ…
Cùng lúc đó, ở biên giới Hùng Châu, Trần Khác cuối cùng đã đợi được sứ đoàn Liêu quốc.
Nhìn đội quân dài đến hai dặm, hai mắt Trần Khác có phần đăm chiêu. Bên cạnh hắn là Phó sứ Lã Công Trứ cũng mở lớn mắt nói:
- Chừng này ít nhất phải năm ngàn người, Liêu quốc chuẩn bị công đánh chúng ta sao?
- Không, chỉ khoa trương như vậy thôi.
Trần Khác dù sao cũng đã từng dẫn binh qua đó, lắc đầu nói:
- Bọn họ đều là một người hai ba con ngựa, nhiều nhất là hai ngàn đến ba ngàn người.
- Vậy cũng là quá nhiều rồi!
Lã Công Trứ nói:
- Năm ấy ngươi đi sứ dẫn theo bao nhiêu người?
- Năm trăm. Trần Khác suy nghĩ một chút nói:
- Chủ yếu là đủ để giữ thể diện mà thôi.
- Bình thường sứ đoàn Liêu quốc ít người hơn, chỉ hai trăm người.
Lã Công Trứ không khỏi lấy làm lạ lắc đầu nói:
- Lần này thật sự là khác thường.
Nhưng ngẫm lại, chỉ bằng từng ấy người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873139/quyen-7-chuong-373-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.