Không ngoài dự liệu, lúc vào triều liền có lớp lớp quan Ngự Sử đứng ra hỏi, có phải đêm qua cửa cung lại mở ra.
Trước mắt bao nhiêu người, Triệu Trinh đành phải gật đầu.
- Đây là vì chuyện gì?
- Việc này…
Triệu Trinh trong mắt lộ ra vẻ khó nói:
- Đây là việc nhà của quả nhân…
- Việc Hoàng thượng không có việc gì là riêng.
Với đức hạnh của quan viên triều Tống mà nói, không có lý còn phải tranh giành ba phần, nói gì đến bị bọn họ bắt lấy đầu đề câu chuyện.
Dưới sự truy vấn của chúng thần, Triệu Trinh đành phải kể việc Cổn Quốc Công chúa giữa đêm kêu oan ra, sau khi người gác cổng tấu lên, chính mình đã hạ chỉ cho mở cửa.
- Xin hỏi Công chúa có việc gì quan trọng mà bệ hạ phải đặc biệt phá lệ?
Nhóm các ngôn quan truy vấn.
- Việc này…
Triệu Trinh cau mày nói, sau lại chuyển qua đề tài khác:
- Các vị đều có nữ nhi, có thể đặt mình vào vấn đề người khác để suy nghĩ một chút. Nếu con gái của ngươi đêm khuya ở bên ngoài gõ cửa đòi gặp phụ thân của mình, các ngươi sẽ nhẫn tâm cự tuyệt không mở cửa sao?
- Bệ hạ thân mang xã tắc.
Nhóm các ngôn quan cũng không ngán bộ dạng này của lão, lớn tiếng lắc đầu nói:
- Sao có thể so sánh với một đám thần tử được?
Rồi đưa ra các giáo huấn nghiêm khác trong cung cấm, tầm quan trọng cùng với các bài học máu và nước mắt của các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873080/quyen-7-chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.