Trần Khác cũng không so đo với đòn đánh úp của tên tiểu tử này, trái lại có chút thất vọng. Nam nhi triều Tống quả thực là không đủ tâm huyết bị chính mình đùa giỡn lâu như vậy mà chỉ có một tên này có gan đứng lên cởi bỏ bất mãn…
Phóng vấn xong mười bảy võ sinh rồi, Trần Khác cũng nên đi. Tô Tiến đưa hắn lên xe nói:
- Đại nhân, mười bảy người này giữ lại mấy người, bỏ mấy người?
- Giữ lại hết.
Trần Khác cười nói:
- Có thể kiên trì cho đến ngày hôm nay cũng đều có sở trường cả, quan trọng là xem tương lai thế nào thôi.
- Đại nhân dường như tràn đầy lòng tin vậy.
Tô Tiến thăm dò:
- Nói như vậy, chúng ta còn có hi vọng rồi?
- Ừ
Trần Khác gật đầu cười nói:
- Sẽ nhanh có kết quả thôi, đến lúc đó ngươi cũng không nên giật mình.
Ngồi lên xe hắn nói tiếp:
- Tất cả các vấn đề sau này đều sẽ giải quyết chỉ có điều bụng không thể đợi được… ta đã đặt bàn rượu, đem tới đây cho bọn họ, coi như nhận lỗi với họ.
- Vâng.
Tô Tiến nhẹ giọng đáp, đưa mắt nhìn nhìn theo xe ngựa của Trần Khác biến mất giữa trời mờ mịt…
Ngày thứ hai, thúc chất Vương An Lễ, Vương Bàng nhận lời mời đến phủ làm khách.
Với tính cách lạnh lùng cao quý của Vương Bàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu nhận lỗi, có thể tới nhà Trần Khác đã là cực hạn của y rồi.
Cũng may Trần Khác cũng làm như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, vẫn vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873072/quyen-7-chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.