Nghia nam hoa là tên khác của cỏ huyên
Đây cũng là điều Trần Khác lo lắng nhất, bởi vì hắn nhớ rõ trong lịch sử lão nhân này chết trên đường về, nếu để cho lịch sử tái diễn… khoản nợ này thế nào mình cũng phải gánh chịu.
Vì muốn giữ ông ta lại nên Trần Khác nói lời thật, lời hay. Long Xương Kỳ chưa tỏ thái độ thì học trò của ông ta đã lo lắng, khuyên nhủ:
- Lão sư, hãy nghe học sĩ đi ạ, trên đường có chuyện gì thì các đệ tử cũng không có cách nào ăn nói…
Mặc cho mọi người khuyên nhủ thế nào thì Long Xương Kỳ cũng chỉ thản nhiên nói:
- Lão ông chín mươi tuổi còn sợ gì chứ, ta đã nói muốn đi, sao có thể tùy tiện đổi được?
- Kế hoạch không thể thay đổi sao?
Trần Khác nghe ra cười nói:
- Trước kia lão tiên sinh nào biết học giả Tây Dương, còn có thư tịch Đại Thực đến Biện Kinh, hơn nữa không được thấy “Trúc thư kỉ niên”, lão can tâm sao?
Câu cuối cùng này gãi đúng chỗ ngứa của Long lão nhi, ông ta lầm bẩm:
- Chẳng qua chỉ có chừng đó mà thôi.
- Sai hoàn toàn.
Tô Thức ở bên chen lời vào:
- Bây giờ Âu Dương Công còn chuyên tâm dịch cuốn sách này, tuy chưa hoàn thành nhưng kết quả trước mắt đã khiến cho người ta vô cùng khiếp sợ.
- Hả?
Dù sao thì học giả vẫn muốn dùng học thuật để câu dẫn.
- Ví dụ như lúc trước chúng ta vẫn cho là thượng cổ Tam Hoàng hòa bình nhường ngôi, nhưng mà “Trúc thư” lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873067/quyen-7-chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.