Ngày hôm đó, bên trong Nhập nội Nội Thị Tỉnh có ba mươi sáu tên hoạn quan bị trượng hình đánh chết, Hoàng thành ti đánh chết năm tên hoạn quan, quan quân ba gã, sĩ tốt tám gã… Thật ra trước tiên đem bọn chúng sung quân đến vùng biên cương rồi âm thầm giết cũng tốt, nhưng Địch Thanh và Lý Kế Hòa đều cho rằng, người trong và ngoài cung cũng đã có rất nhiều tâm tư riêng rồi. Nếu không ra mặt giết người, thì chắc chắn sẽ không có tác dụng răn đe đám còn lại.
Sau khi biết được tin tức này, Triệu Trinh cả kinh nửa ngày không nói nên lời, sau mới nói:
- Quả nhân chỉ muốn trục xuất bọn chúng ra khỏi cung mà thôi…
- Trước khi trục xuất khỏi cung đều có lệ là phải đánh bằng roi.
Lý Kế Hòa mặt không chút thay đổi nói:
- Nô tài hành hình dựa theo lực đạo trong quân, không ngờ bọn chúng lại không chịu nổi.
- Ôi…
Triệu Trinh giận dữ nói:
- Lần này niệm tình ngươi mới đến, không truy cứu trách nhiệm, không được giết người bừa bãi nữa.
- Nô tài biết chừng mực rồi.
Lý Kế Hòa gật đầu nói.
- Lão Hồ, chiếu theo hi sinh vì nhiệm vụ cho người nhà bọn họ tiền an táng .
Triệu Trinh thở dài liên tục nói:
- Còn nữa, nữ tử trong cung Thập các, tất cả đều ban thưởng tiền tài, thả ra đi. Đều là các cô bé mười bảy mười tám tuổi, quả nhân không muốn làm hại cuộc đời các nàng.
- Vậy Thập các thì sao?
Hồ Ngôn Đoái cảm thấy chỉ lệnh có chút mơ hồ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873061/quyen-7-chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.