- Ha ha….
Trần Khác cười, đánh giá của thằng cha này rất là thú vị, liền nói rằng:
- Âu Dương công thì sao?
- Minh chủ văn đàn mở ra vận mệnh hàng nghìn đời, nhưng chúng ta không bàn luận về văn học.
Chương Đôn lắc đầu nói:
- Phàm là văn hào đều làm không tốt trên quan trường, bọn họ quá kích động, quá tùy tiện, quá tự mình, quá thẳng. Đây đều là những tối kỵ trên quan trường, ngay cả quan cũng làm không tốt còn nói gì đến trách nhiệm đây?
Bao Chửng?
- Bao Đạn, cũng là loại quan đấy thôi, đảm đương không nổi trọng trách của đất nước.
- Trương Phương Bình?
- Làm quan tư lại, chỉ biết phó thác cho trời, không có khả năng thay đổi cục diện.
- Cổ Xương Triều?
- Lang thang như chó nhà có tang, như bộ xương khô trong nhà, không đáng nhắc đến!
Chương Đôn lại lắc đầu như trước.
- Văn Ngạn Bác?
- Người này thông minh hơn người, liệu có thể không tiếc thân mình vì nước vì dân?
Chương Đôn vẫn cứ lắc đầu.
- Như vậy những người cùng thế hệ đều như Tằng Công Lượng, Tống Tường, Vương Cùng Thần…thì sao?
- Hạng người tầm thường như thế nhắc đến làm chi!
Chương Đôn lớn tiếng cười nói:
- Huynh còn có thể nghĩ đến ai nữa?
- Các danh thần của vương triều này ta đã đếm hết một lượt rồi.
Trần Khác lắc đầu nói:
- Kết quả đều bị huynh phản đối, ta cũng không nghĩ ra ai nữa rồi.
Dừng lại một lát lại nói:
- Vậy huynh nói xem ai có thể đảm đương được?
Người có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873052/quyen-7-chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.