- Ha hả.
Tô Tụng tựa như nghe nói đùa liền nhắc nhở:
- Trở lại kinh thành đừng có mãi đem cái ‘Lợi’ để ở khoé miệng, để tránh người khác không chào đón.
- Bưng bát cơm lên tận miệng rồi lại để đũa xuống chửi mẹ nó!
Trần Khác phỉ báng:
- Vậy ta nói đến cái không lợi, cá nhân ta tài trợ ngươi một trăm ngàn quan, cái ý tưởng về đài thủy vận nghi tượng (*) của ngươi có thể bắt đầu kinh doanh được rồi!
(*) Đài thủy vận nghi tượng: dụng cụ thiên văn của Trung Quốc thời xưa, dùng để theo dõi sự chuyển vận của các thiên thể, quan trắc thiên tượng.
- Là ngươi nói đó nhé, đến lúc đó đừng đau lòng.
Tô Tụng nghe vậy nhất thời mừng rỡ, đây chính là tâm nguyện đã lâu của y.
- Đừng chậm trễ chính sự là được.
Trần Khác cười nói:
- Nếu không đủ thì viết thư cho ta, ta cho người mang thêm cho ngươi!
- Đa tạ đa tạ.
Tô Tụng ôm quyền không ngừng, nói xong tò mò cười nói:
- Nhắc đến mới nhớ, lão đệ ngươi rốt cuộc có bao nhiêu tiền?
Khu hành chính địa phương triều Tống có phủ, châu, giám, quân… Ngoại trừ phủ khá to, còn lại đều là cùng cấp, chỉ có điều tính chất bất đồng. Bình thường thì chiến khu là quân, khu vực khai thác mỏ là giám, bình thường là châu. Cũng có thể xem giám và quân là châu đặc chủng.
Thiết lập của Đông Xuyên là giám chứ không phải châu.
---------------------------
Trên mặt biển mênh mông sóng nước, một con thuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873033/quyen-6-chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.