Trên đê biển yên tĩnh, chỉ có sóng biển vỗ bờ tạo thành những tiếng rì rào nhịp nhàng.
Trần Khác và Liễu Nguyệt Nga sóng vai nhau đi trên bãi cát mềm mại. Nói là sóng vai thì cũng không đúng, có thể là vì phép tắc, có thể là vì nàng không muốn quá mức thân mật với hắn, vì vậy Liễu Nguyệt Nga luôn đi phía sau Trần Khác một chút.
Mấy ngày nay, hai người gần nhau như hình với bóng. Nhiều lúc Liễu Nguyệt Nga tựa như cái bóng, chỉ trầm mặc đi theo sau Trần Khác, cảnh giác chăm chú quan sát nhất cử nhất động xung quanh. Nàng gần như không bao giờ chủ động mở miệng nói chuyện gì cả, chỉ khi nào Trần Khác đùa nàng đến mức phát cáu thì nàng mới “hung tợn” dọa hắn vài câu.
- Trong một buổi tối đẹp trời như hôm nay, ta có thể có một yêu cầu nho nhỏ được không?
Trần Khác cầm trong tay một bầu rượu nhỏ làm bằng bạc, bên trong chứa rượu đào nhân do hắn tự làm, loại rượu này có vị hơi cay nồng và có chút mùi đắng của đào nhân, nhưng khi ngửi thì thấy vị đắng cũng rất nhạt. Khi uống vào, vị đắng này dường như lan tỏa ra tất cả xương cốt tứ chi, làm cho lòng người trở nên đê mê.
Rượu này thích hợp nhất khi uống trong những đêm hơi lạnh, vừa cầm bình rượu vừa bước chậm rãi, khiến cho con người ta có thể quên hết mọi lo âu:
- Nguyệt Nga, nàng thay y phục của nữ nhi đi. Ta không muốn bị người khác hiểu lầm, lại nghĩ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1873028/quyen-6-chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.