Thực ra Trần Khác trước khi đến, cũng đã lập kế hoạch, muốn cố gắng biểu hiện sự nôn nóng hấp tấp thiếu hiểu biết một chút, làm cho đối phương khinh thường mình, cũng để cho bọn họ không tập trung chú ý đến mình.
Kết quả cũng không biết có phải là diễn quá tốt, hay là đối phương quá khốn kiếp, mà ngay cả lễ tiết cơ bản nhất cũng không để ý, gặp cũng không gặp hắn một lần liền hạ lệnh đuổi khách.
So ra thì như vậy cũng tốt, chỉ chuẩn bị làm cho đối phương trở tay không kịp, ai biết không ngờ lại bị người ta làm thành cây hoa cúc tàn. Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ chuyện này thì không thể? Với tính tình của Trần Khác, không đập Bác Nghệ Hiên cho tan tành, là đã rất tốt rồi.
Đương nhiên sẽ không khách khí nữa, mà chửi mắng Bác Nghệ Hiên một hồi cho hả cơn giận!
- Ngươi đi luôn đi!
Trần Khác tức giận nói:
- Khốn kiếp, thật không coi người khác ra gì! Ta cảm giác mình giống như mấy con gia súc ngoài chợ!
- Đừng nói, thật đúng là hình tượng.
Tống Đoan Bình cười tủm tỉm vừa nói vừa nghĩ đến đám trâu ngựa ở chợ bán gia súc, người mua nói muốn mua trâu, liền dắt một đầu trâu ra đi quanh một vòng, để khách hàng xem cho rõ, nếu không vừa ý, liền dắt trở về… . Lần này, Trần Khác không phải đã trở thành một đầu trâu không được chọn trúng sao?
- Con mẹ nó!
Trần Khác nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không thể cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-pham-giang-son/1872965/quyen-5-chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.